TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 80

Bấm chuông cửa bên hông nhà thì một bà lão lưng còng xuất

hiện.

- Tôi đọc sách được biết ở đây cho ngủ trọ. Chúng tôi chỉ xin nghỉ

một đêm.

Bố nói vậy thì bà lão tỏ ra vô cùng ái ngại:

- A, à, chúng tôi đã nghỉ từ lâu rồi. Ừ nhỉ, cũng phải hai năm. Đọc

sách à? Chắc là sách đó cũ lắm? Chứ hai năm trước tôi đã gọi điện
thoại cho nhà xuất bản, nói họ đừng đăng nữa rồi mà…

Bà lão nói rồi há hốc miệng nhìn chúng tôi. Hẳn là nét mặt của

bố và tôi, cả hai đều quá dễ hiểu. Thế rồi bà nói:

- Mà thôi, đã cất công đến đây rồi mà nói không cho trọ thì hai

người cũng phải nửa đêm mới quay ra ngoài đường lớn được. Tôi cho
nghỉ lại vậy, nhưng lần này thôi, đặc biệt đấy. Giữ bí mật giùm tôi
nhé. Vậy trong sách đó đăng giá bao nhiêu? Năm trăm yên à? Vậy
cũng được, cứ theo giá đó.

Cách nói chuyện của bà thật êm ái.

- Cảm ơn bà, thật may cho chúng tôi quá. Với lại, thật ra… cả ngày

nay chúng tôi chưa được ăn gì ngoài bữa sáng.

Giọng bố khô khốc, ngập ngừng. Bà lão nhìn chúng tôi từ đầu

đến chân – không sai một chữ – và cười to như thể người ta bấm
những nốt cao của phím đàn piano vậy.

Bước lên thềm nhà, thấy một hành lang đen bóng, bên phải có

một phòng kiểu Nhật nhỏ hẹp, bên trái là nhà bếp và phòng ăn,
chúng tôi được dẫn đến phòng ăn. Ở đó để lộn xộn nhiều đồ đạc.
Nào thùng các-tông nhỏ, nào thùng gỗ, bình rượu, nhưng giữa phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.