TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 113

già đóng cửa, khóa ngay lại. Bà đứng giữa căn phòng nhỏ đầy váy áo các
màu, không biết nên làm gì.

“Bà là Jenny?” Mia hỏi.
“Vâng. Tôi xin lỗi vì quên cả chào hỏi. Thật là một ngày đáng sợ. Tôi

run hết cả người. Tôi là Jenny Midthun.” Bà tự giới thiệu, chìa bàn tay gầy
nhỏ cho Mia.

“Đây là cửa hiệu của bà?” Anette nói, đưa mắt nhìn quanh phòng.
Trên cửa sổ là các ma nơ canh mặc đồ do cửa hàng may. Tường và các

giá đầy váy, rõ ràng do chính tay Jenny may đo. Khăn trải bàn, váy, một
bức tường để vải mảnh - tất cả toát lên vẻ khéo tay của người thợ giỏi kiểu
cũ.

“Vâng, chúng tôi mở hiệu này từ năm 1972.” Jenny gật đầu. “Hai vợ

chồng, nhưng ông ấy không còn sống với chúng tôi. Ông ấy mất năm 1989.
Cái tên Hiệu may Jenny là theo ý ông nhà tôi. Tôi thì nghĩ có lẽ rõ hơn nếu
gọi là Hiệu may Jenny và Arild, nhưng ông ấy cứ nhất định thế, thôi thì…”

Bà Jenny Midthun thở hổn hển.
“Bà may những bộ đồ này à?”
Mia lấy những bức ảnh trong túi đặt chúng lên bàn. Jenny Midthun đeo

cái kính đang treo trên cổ bằng sợi dây, kiểm tra các bức ảnh rồi gật đầu.

“Vâng, tôi may cả hai bộ. Có vấn đề gì không? Tôi gặp rắc rối à? Tôi đã

làm gì sai ư?”

“Không phải, bà Jenny ạ. Chúng tôi không có lý do nghĩ là bà đã làm gì

sai. Người khách ấy là ai?” Mia hỏi.

Jenny Midthun vòng ra sau quầy, lấy tập giấy đóng gáy để trên giá.
“Tất cả có trong này,” bà nói, gõ nhẹ ngón tay lên tập giấy.
“Trong này là gì?”
“Toàn bộ hàng đặt. Tôi có ghi lại. Kích thước, loại vải, giá cả, ngày trả

hàng - tất cả có trong này.”

“Chúng tôi mượn nó được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.