TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 118

“Cháu phải là người quyết định vì cháu đã sáu tuổi và không lâu nữa sẽ

đến trường ở Lilleborg. Rồi không ai có thể bảo cháu phải làm gì nữa. Cháu
tự lo được cho mình.”

Hừ, nó nhắc ông nhớ đến ai? Ngọt ngào và đáng yêu, nhưng hết sức

bướng bỉnh và ương ngạnh?

“Kia là Laura Ma cà rồng, ông nhìn này. Laura Ma cà rồng! Còn đây là

Frankie Stein! Frankie Stein đấy ông ạ. Mình mua đi ông?”

Cuối cùng Marion vẫn thắng, y như mọi khi. Hai búp bê. Jackson Jekyll

và Frankie Stein. Cả hai học sinh này ở một trường nào đó dành cho quái
vật mà Holger Munch không hề biết, nhưng chẳng sao. Chỉ nét cười trong
ánh mắt Marion, đôi cánh tay mềm ấm của nó ôm cổ ông là đủ. Ai cần
quan tâm đến trường nào hai con búp bê này học, và liệu mẹ nó có bực
mình hay không.

“Jackson Jekyll muốn là bạn trai của Frankie Stein, nhưng nó không

muốn đi chơi với cậu ta vì nó là cô gái cứng rắn có những kế hoạch lớn về
tương lai.”

“Ý cháu là nó độc lập?”
Marion ngước đôi mắt xanh nhạt nhìn ông.
“Vâng, cháu muốn nói thế.”
Holger cười thầm. Y như lại nghe tiếng con gái ông ngày còn bé. Marion

là bản sao nguyên xi của Miriam, mà còn hơn thế nữa. Holger Munch nhớ
đến buổi sáng khi ông đưa Miriam tới trường ngày đầu tiên, ông đã hãnh
diện như thế nào. Con gái ông đã lớn và lần đầu tiên bước vào đời. Trông
nó xinh xắn, tóc đuôi gà, váy áo mới, cặp sách mới đeo sau lưng. Nó rất
háo hức về việc bắt đầu đi học, nhưng cũng hơi sợ vì cái gì cũng mới. Hai
vợ chồng, ông và Marianne đứng ngoài sân chơi nhìn nó đi vào. Họ không
được phép đưa chúng vào, đó là ý của nhà trường; trẻ con gặp nhau trong
ngày đầu tiên không có cha mẹ bên cạnh sẽ tốt hơn. Miriam nắm tay ông
rất chặt, không chịu đi. Vẫn còn là cô con gái bé bỏng của cha. Rồi loáng
một cái nó đã mười lăm, bắt đầu son phấn rất đậm, bật nhạc rất to sau cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.