TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 120

“Ông xin lỗi,” Holger nói, xoa đầu cháu gái.
“Thôi cũng được,” cô bé gật đầu. “Dù sao thì ông cũng đã già, ông

không hiểu người trẻ muốn gì.”

Nó lấy cả hai con búp bê, rồi chỉ cho ông cách nói chuyện nếu ông muốn

vào vai tốt hơn.

“Chào Frankie.”
“Chào Jackson.”
“Thứ Sáu này cậu muốn dự lễ hội ở trường không?”
“Tớ rất thích, nhưng đó không phải hẹn hò, chúng ta chỉ là bạn.”
“Cậu hôn tớ được không?”
“Không, không hôn, chỉ ôm thôi.”
“Vậy ôm tớ đi?”
“Được.”
Marion áp hai búp bê vào sát nhau. Holger thấy có cơ hội nhìn điện

thoại. Anette gọi và gửi một tin nhắn. Kim gửi hai tin nhắn. Và Kurt
Eriksen, luật sư riêng của gia đình đã gọi ông mấy cuộc. Ông không biết
ông ta muốn gì. Marion đang mải mê chơi, vì vậy ông nhân cơ hội đọc tin
nhắn của Anette:

Chúng tôi đã gặp người phụ nữ may váy. Và hết khách hàng. Một gã

đàn ông với hình xăm đại bàng trên cổ. Đã nói chuyện với Kim. Gọi lại
cho tôi.

Nhanh vậy sao? Holger Munch nghe trái tim cảnh sát của mình đập

nhanh hơn. Đôi khi báo chí cũng có ích: họ gần như ngay lập tức tìm ra
manh mối. Ông vội lướt đến hai tin nhắn của Kim.

Có thể biết một chút về gã đàn ông có hình xăm đại bàng. Curry nghĩ

biết hắn là ai. Gọi lại cho tôi.

Ông bấm số, vừa a lô thì nghe tiếng con gái.
“Kìa bố. Marion đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.