TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 122

“Bố sẽ đến một mình,” Holger nói.
“Sao bố không đưa cô Mia cùng đi? Con nghe nói cô ấy đã trở lại. Con

rất muốn cô ấy đến. Con đã cố gọi, nhưng điện thoại của cô ấy hình như
không hoạt động.”

Đưa Mia à - lúc này cũng đáng suy nghĩ, ông biết Miriam và Mia rất quý

nhau.

“Cô ấy có điện thoại mới rồi,” ông bảo. “Nhưng để bố tự nói với cô ấy

cũng được. Thực ra đó cũng là ý hay.”

“Vậy thì tốt, con sẽ thêm tên cô ấy vào danh sách khách mời.” Miriam

nói, gần như cười mỉm trước khi trở lại vẻ nghiêm trang thường thấy ở cô.
“Còn một việc nữa bố ạ. Có thể con và Johannes sẽ đi nghỉ ở Fredrikstad
cuối tuần sau. Bố trông Marion giúp chúng con được không?”

“Đương nhiên là được.”
“Bố về lại căn hộ cũ chứ? Bố dọn khỏi chỗ ở Hønefoss chưa?”
“Ừ, bố về lại rồi. Nó có thể ở với bố cả tuần. Thật tuyệt.”
“Vâng, con sẽ gọi cho bố.”
Miriam dẫn Marion về phía cửa ra.
“Tạm biệt ông ngoại.”
“Tạm biệt Marion.”
Holger Munch vẫy tay tạm biệt tới khi cửa đóng lại sau lưng hai mẹ con,

sau đó ông đến quầy thanh toán.

Khi ra ngoài, ông không thể chờ được nữa mà gọi ngay cho các đồng

nghiệp. Thời gian ông tách khỏi cuộc đời đã đủ lâu. Họ có tin tức về hai
chiếc váy. Kim trả lời ngay khi điện thoại đổ chuông.

“Chào anh.”
“Chúng ta có gì rồi?” Munch hỏi.
“Anette và Mia tìm được người đã may hai chiếc váy. Một bà thợ may ở

Sandvika.”

“Và gì nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.