TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 143

nhuốm suy nghĩ của cảnh sát. Cô có nghĩ chúng ta có xu hướng nhìn sự
việc cứng nhắc không?”

“Có thể anh nói đúng,” Mia gật đầu. “Có vẻ cậu ta biết việc của mình.”
Holger mỉm cười.
“Ừ, ha ha. Nói nhỏ một chút, cậu ta cũng không phải tay vừa đâu. Tôi

biết cậu ta qua MI6 ở Luân Đôn. Cậu ta mở được mã khóa, lời thách đố họ
đăng trên mạng năm ngoái ấy, cô biết chứ?”

Mia lại nhún vai.
“À, tất nhiên cô không biết. Cô đã không ở trong thế giới thực một thời

gian. Cô biết thủ tướng là ai không?”

Mia lại nhún vai lần thứ ba.
“Nếu không thì sao?”
Holger Munch tặc lưỡi, vẫy cô phục vụ.
“Tôi nghĩ mình cần một miếng bánh táo với kem. Một ly bia nữa nhé?”
Mia gật đầu.
“Bánh táo và bia,” cô phục vụ nói rồi lại biến mất.
“Dù sao cậu ta cũng biết mình làm gì khi nói về máy tính. Vấn đề là có

thể trở thành một sĩ quan cảnh sát giỏi hay không?”

“Thì có ai giỏi ngay từ đầu?” Mia mỉm cười.
“Ừ, có thể cô đúng,” Holger tán thành. “Nhưng về phần mình, tôi rất vui

được trở lại thành phố và cô cũng ở đây. Sớm nay tôi đã nói chuyện với
Mikkelson. Vụ án này đặt mọi người vào vị trí nổi bật. An ninh quốc gia,
danh tiếng của lực lượng cảnh sát và cô biết đấy, áp lực dữ dội từ cấp cao
phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Tôi tin là Bộ đã gọi cho ông ấy hằng
ngày, đòi cung cấp thông tin mới nhất.”

“Ông ấy có cảm thấy sức nóng thì cũng chẳng có gì sai,” Mia nói.
Cô uống cạn ly bia, lấy viên lozenge trong vỉ để trong túi. Cô phục vụ

mang bánh kem và bia tới. Mia không uống, chờ mãi tới khi Holger đã ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.