TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 147

tâm đến tiền bạc, nhưng tôi luôn nghĩ nó sẽ được để lại cho Marion, cô biết
đấy, để con bé được chăm sóc tốt hơn. Chuyện thừa kế gia đình ấy mà.”

Mia gật đầu. Holger có mối quan hệ tốt, nhưng gần gũi một cách nguy

hiểm với cháu ngoại. Mia tin nếu có ai bảo ông phải chặt tay vì nó, ông sẽ
làm ngay không ngần ngại. Không cần thuốc tê. Đây, cánh tay đây. Cần nốt
cái kia không?

“Ái chà, cũng rắc rối thật.”
“Ừ, rắc rối đúng không? Vậy tôi có nên chiều theo ý bà không?”
“Hừ, phức tạp đấy.”
“Tôi hiểu đây chỉ là chuyện tiền bạc, nhưng nghiêm trọng hơn, chúng ta

có nhiều việc quan trọng phải suy nghĩ. Hai cô bé sáu tuổi bị giết và vẫn
còn tám bộ váy búp bê nữa. Cơn ác mộng khốn kiếp. Tôi thậm chí không
muốn nghĩ đến nữa. Lúc nào tôi cũng cảm thấy day dứt trong lòng. Tôi hầu
như không ngủ - nằm thức chờ chuông điện thoại của ai đó báo với tôi một
cô bé khác đã biến mất. Cô hiểu chứ?”

Mia lại gật đầu. Cô cũng cảm thấy đúng như thế.
“Chính vì thế tôi không muốn nói chuyện này trên điện thoại. Nó không

thích hợp trong bối cảnh những việc khác lớn hơn. Và tôi không muốn ai
biết tôi đang sử dụng thời gian vào việc khác ngoài bắt thằng con hoang
giết người ấy.”

“Hy vọng chúng ta đang nói về đúng một người.”
“Cô nghĩ là có nhiều hơn ư?”
“Tôi không biết, nhưng chúng ta cần suy nghĩ rộng hơn, đúng không?”
“Ừ, tất nhiên.”
Holger im lặng một lát, suy nghĩ về những gì Mia vừa nói.
“Sao anh không trực tiếp nói với mẹ anh?”
“Cái gì?”
“Nói chuyện với mẹ anh. Nói với bà những điều anh vừa kể với tôi. Về

Marion.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.