TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 156

về việc đó, không muốn lại cảm thấy sợ hãi. Bây giờ nó phải cứng cỏi, tự
mình bắt đầu một chuyến đi, nên không được sợ. Tobias chọn lối dọc bờ
sông cho đến khi ra tới đường để nó có thể đi tiếp. Sau khi đi khoảng một
tiếng, nó đặt túi xuống và ăn sáng. Điều quan trọng là phải có đủ sức đi
tiếp, mà nó thì không muốn gây tiếng động trong bếp lúc ở nhà. Khu rừng
đẹp và khô ráo. Trời đã lâu không mưa. Nó ngồi xuống một thân cây ngắm
cảnh trong khi nhai bánh mì và uống nước hoa quả trong chiếc chai mang
theo trong túi. Tobias yêu mùa xuân. Nhìn cảnh mùa xuân nới rộng vòng
tay ôm đất trời, nó cảm thấy nhiều khả năng mới đã mở ra. Một cơ hội với
những điều mới mẻ, thế giới này sẽ khác. Nó thường nghĩ năm mới phải là
bắt đầu mùa xuân, chứ không phải giữa mùa đông: ngày 31 tháng Mười hai
lúc nào cũng thế, nhưng mùa xuân mọi vật sẽ khác. Những tán lá xanh non
mới nở trên cành, hoa và cây mọc trên thảm rừng, chim muông trở lại ríu rít
trên cành. Tobias ăn nốt bữa sáng, ngân nga hát trong khi tiếp tục lên đường
tới bìa rừng. Nó tự hứa sẽ tìm hiểu thêm về bọn con gái Thiên Chúa giáo -
để không còn phải bịa chuyện, nó muốn tự mình tìm hiểu thực sự cái gì
đang diễn ra, và bây giờ nó đang trên đường. Nó bắt đầu tiếc đã không
mang theo cuốn sách đề phòng trường hợp phải nghỉ đêm trong rừng. Ngồi
bên đống lửa ngay giữa khu rừng đọc truyện cũng thú vị. Nó đã bắt đầu đọc
cuốn thứ hai trong danh sách của cô Emilie; nó đã đọc xong cuốn Chúa
Ruồi
, đọc rất nhanh, nuốt từng chữ. Nó không biết có hiểu hết không,
nhưng cũng chẳng sao. Cuốn sách hay làm nó thích. Cuốn sách mới, Bay
trên tổ chim cúc cu
khó đọc hơn. Sách được viết bằng ngôn ngữ người lớn,
và cô Emilie đã nói nếu nó thấy quá khó thì đổi cuốn khác, nhưng nó định
đọc cho hết. Cho tới lúc này, cuốn sách làm nó hứng thú. Sách viết về một
người da đỏ Mỹ, Thủ lĩnh Bromden phải nhập viện nhưng không được
phép ra ngoài. Giám đốc bệnh viện là đàn bà, một mụ phù thủy vô cùng hà
khắc. Thủ lĩnh Bromden giả vờ câm điếc, không nói hoặc không nghe để…
Tobias không hoàn toàn hiểu chính xác tại sao Bromden lại làm thế, nhưng
dù sao cuốn sách cũng thú vị. Lẽ ra nó phải mang theo. Để lại nhà là một
sai lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.