TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 163

28

M

ia Krüger tỉnh dậy, cảm thấy có người trong phòng. Cô không mở nổi

mắt, người như chìm trong màn sương, nửa ngủ nửa thức. Cô cố mở to mắt,
nhận ra cô chỉ có một mình. Không có ai, ngoài cô. Cô thoáng thấy chán
chường. Đời cô giờ thế này sao? Một căn phòng ở khách sạn và một vụ án
giết người. Thực sự cũng chẳng sao, nó chỉ là tạm thời.

Đến với chị, Mia. Đến đi.
Không lâu nữa cô sẽ chết. Vậy thì tại sao phải sầu muộn? Sao phải suy

nghĩ? Sao phải thế này? Sao phải thế kia chứ?

Mia không giải thích được tại sao cô bị đau đầu. Sau khi đã uống đủ các

loại thuốc trong sáu tháng qua, cô nghĩ mình đã miễn dịch với cơn đau nhẹ
như thế này. Buổi tối ngồi với Susanne dài hơn cô dự tính - gọi là dự tính
cũng hơi quá, chỉ là gặp gỡ tình cờ - nhưng vấn đề là cô đã uống quá nhiều.
Cô nhắm mắt, cố quay về với giấc mơ. Cô đã mơ về Roger Bakken. Hắn
đứng trần truồng trên mái nhà khách sạn. Hình xăm đại bàng không chỉ trên
cổ, mà lúc này đã phủ khắp người hắn. Hắn đang cố kể điều gì đó với cô, từ
trên cao gọi xuống, nhưng cô không nghe thấy hắn nói gì. Xe cộ quá ồn ào,
ai đó lại đang liên tục nói vào tai cô. Cô xoay người xem ai đang thì thầm
những câu kỳ lạ mà cô không hiểu, nhưng không có ai. Roger Bakken liên
tục múa tay, muốn cô hiểu, nhưng cô không nghe thấy gì. “Xuống đây,” cô
gọi. “Xuống đây đi.” Và rồi Roger Bakken nhảy xuống, từ từ bay về phía
cô. Hình xăm của hắn tiếp tục lan rộng, bao phủ toàn thân và không gian
xung quanh hắn. Hai tay hắn đã biến thành đôi cánh, hai chân thành móng
vuốt và đầu thành mỏ chim. Ngay trước khi hắn đâm sầm vào cô, Roger

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.