TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 165

“Đôi lúc cậu cũng phải ngủ chứ.”
“Không sao mà,” Gabriel nói tiếp. “Tôi quen làm việc về đêm. Tôi nghĩ

chị có thể muốn biết tôi đã tìm được gì.”

“Tất nhiên,” Mia nói, kéo rèm lại.
Cô vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng với ánh sáng ban ngày. Cô rất muốn ngủ

lại. Gã Roger Bakken quát to với cô cái gì thế nhỉ?

“Tôi biết mình không phải là một sĩ quan cảnh sát thực thụ, nên không

biết việc này quan trọng hay không,” Gabriel nói nghe có vẻ như xin lỗi.

“Cậu làm tốt lắm,” Mia ngáp. “Nói đi.”
“Vâng,” Gabriel nói tiếp. “Chị biết là máy tính có hai tài khoản người

dùng chứ?”

“Roger và Randi.”
“Vâng, Roger và Randi. Và kỳ lạ chính là ở đó.”
“Tại sao?”
“Trước hết nói về Roger. Ở tài khoản ấy không có gì đáng ngạc nhiên.

Anh ta không dùng máy tính nhiều, không thuộc loại ham thích máy tính.”

“Tại sao cậu bảo không?”
“Anh ta chỉ dùng máy cho những việc của người bình thường.”
“Tức là sao?”
“Thư điện tử. Ô tô xe máy. Chúng ta ai cũng thế mà.”
“Ai gửi thư điện tử cho anh ta? Có người nào đáng quan tâm không?”
“Thực sự là không. Có rất ít thư riêng; ý tôi là từ những người anh ta

biết. Anh ta đặt mua một số tạp chí ô tô, xe máy. Hóa đơn, phiếu chuyển
hàng qua mạng. Thư rác. Đọc thư gửi, thấy cuộc đời anh ta cũng khá
buồn.”

“Không phải ai cũng sống cuộc sống như trên mạng, Gabriel ạ,” Mia nói.
“Vâng, chị nói đúng. Mà thôi. Không có thư từ cá nhân thì cũng lạ,

nhưng đó chưa phải là điều đáng quan tâm.”

“Cậu dừng lại mấy giây được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.