TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 198

“Không, chúng tôi dùng cốc cũ được rồi,” người tên Linda cười khúc

khích.

“Chẳng tao nhã chút nào,” Charlie chớp chớp mắt, thở dài.
Anh lấy chai sâm banh ở phòng sau mang đến bàn. Khui chai nổ bốp

trước sự vui mừng của đám người ái nam ái nữ đang vỗ tay reo hò.

“Xong,” Charlie nói lúc quay lại. “Cứ tưởng chúng tôi đã mất cô.”
“Tin tôi biến mất là thổi phồng quá đáng,” Mia bảo.
“Một chút phấn hồng, một chút kem nền thì tôi đồng ý,” Charlie khúc

khích. “Ô, kể ra cũng hơi hư. Tôi đúng là cô gái mất nết!”

Charlie nhoài người qua quầy ôm cô rất chặt. Mia phì cười. Đã lâu lắm

rồi cô không được con gấu mặc áo quần phụ nữ ôm hôn. Cô cảm thấy vui.

“Tôi có hư đốn không? Trông cô tuyệt đẹp, thật đấy! Một triệu đô la.”
“Thế vẫn chưa được,” Mia cười phá lên.
“Hai triệu.”
“Mức ấy thì được, Charlie.”
“Mười triệu. Jäger nữa nhé?”
Mia gật đầu.
“Nào, có chuyện gì?” Charlie hỏi khi cả hai đã uống cạn.
“Tôi cần anh giúp,” Mia nói, lấy bức ảnh từ trong túi áo.
Cô đẩy nó qua quầy. Charlie đeo kính, đưa bức ảnh lại gần cây nến.
“A, Randi,” Charlie gật đầu. “Tôi có cảm giác cô đang xử lý vụ này. Một

chuyện buồn.”

“Anh ta là một trong những khách hàng của anh à? Xin lỗi, cô ta là

khách của anh?”

Charlie bỏ kính, đẩy trả bức ảnh.
“Ừ, Randi thường đến đây,” anh gật đầu. “Thỉnh thoảng thôi. Cũng có

lúc cô ta thường xuyên đến, rồi cả mấy tháng sau mới lại thấy mặt. Roger là
một trong những người - nói thế nào nhỉ - không thấy thoải mái với bản
thân. Tôi nghĩ anh ta đã thực sự cố vào vai Randi, nhưng cô biết thế nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.