TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 20

gương, và cô không thể trì hoãn được nữa. Đến lúc phải tắm rửa rồi. Phòng
tắm dưới tầng một. Cô đã cố tránh xa nó càng lâu càng tốt, không muốn
nhìn mình trong chiếc gương lớn mà người chủ cũ đã lắp ngay sau cánh
cửa. Cô đã định tìm chiếc tuốc nơ vít. Tháo cái thứ chết tiệt ấy ra. Cô tự
thấy người ngợm thế này đã đủ tồi tệ rồi, không cần nó phải nhắc, nhưng cô
không còn sức nữa. Không còn sức cho thứ gì cả. Chỉ có mấy viên thuốc
thôi. Và rượu. Valium lỏng trong huyết quản, những nụ cười nho nhỏ trong
máu, một sự bảo vệ đáng yêu trước những gai góc từ lâu đã vật vờ trong cô.
Cô ép mình mạnh mẽ lên và leo cầu thang. Cô mở cửa vào phòng tắm và
gần như choáng váng khi thấy bóng mình. Đó không phải là cô. Đó là một
người khác. Mia Krüger lúc nào cũng thon gọn, nhưng giờ trông phờ phạc,
hốc hác. Cô vẫn luôn khỏe mạnh. Luôn mạnh mẽ. Giờ cô gần như chẳng
còn gì nữa. Cô bỏ áo, cởi quần bò, chỉ mặc đồ lót đứng trước gương. Chiếc
quần lót xệ xuống. Cơ bụng và bắp đùi không còn. Cô cẩn thận đưa tay rờ
những dẻ xương sườn nhô ra; cô có thể cảm nhận từng lóng xương, có thể
đếm chúng. Cô ép mình đến sát gương, nhìn vào đôi mắt của chính mình
trên mặt gương bàng bạc ám bụi. Mọi người luôn nhận xét về cặp mắt xanh
biếc của cô. “Không ai có đôi mắt đậm chất Na Uy như cô, Mia à,” ai đó đã
nói và cô vẫn nhớ lúc ấy cô đã tự hào thế nào. “Đôi mắt Na Uy”: lời lẽ mới
đẹp làm sao. Vào lúc cô muốn hòa đồng, không muốn khác biệt. Sigrid vẫn
luôn xinh đẹp hơn; có lẽ điều đó giải thích tại sao lời khen nghe lại thích
đến thế. Đôi mắt xanh biếc long lanh. Bây giờ chẳng còn mấy nữa. Trông
chúng như chết rồi. Không còn sức sống và ánh sáng như xưa. Đỏ ở chỗ nó
cần trắng. Cô cúi lục túi quần, lấy hai viên thuốc nữa, ghé miệng vào vòi
nước và nuốt. Trở lại gương, cố thẳng người.

Cô gái da đỏ nhỏ bé của bà, bà cô thường gọi cô thế. Và cô giống người

da đỏ thật, trừ đôi mắt xanh ra. Một cô gái da đỏ Mỹ. Bộ tộc Kiowa, Sioux,
hay Apache gì đó. Ngay từ ngày còn nhỏ, Mia đã rất thích người da đỏ.
Chẳng bao giờ phải nghi ngờ cô đứng về phía nào. Bọn cao bồi là người
xấu, dân da đỏ là người tốt. Hôm nay con thế nào, Mia Ánh Trăng? Mia sờ
mặt mình trong gương và âu yếm nhớ đến bà. Cô nhìn mái tóc dài mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.