TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 206

“Không phải nguyên bản. Có thể bỏ đi,” Mia lẩm bẩm.
“Bỏ cái gì?” Susanne hỏi.
“À, không có gì. Nào, có chuyện gì? Sao cậu có vẻ thiểu não thế?”
Susanne lại thở dài. Cô ta vuốt tóc sau tai ra trước và giấu mặt vào đó.
“Lại giống chuyện ngày xưa. Tớ là đứa ngốc.”
Chỉ đến lúc này Mia mới nhận ra bạn mình đã uống rất nhiều. Cô ta đã

líu cả lưỡi và cố lắm mới đưa được cốc bia lên miệng.

“Diễn viên. Không bao giờ được tin họ,” cô ta nói tiếp. “Hôm nay họ nói

yêu cậu, ngày mai là không, rồi lại yêu cậu, cậu tin họ và rồi họ ngủ với
một trong những cô ở đội phụ trách ánh sáng. Họ làm sao thế nhỉ?”

“Hai mặt,” Mia nói. “Khó biết cái nào là thật.”
Hai mặt?
Chơi trò giới tính.
Một diễn viên?
“Lũ con hoang dối trá,” Susanne nói rất to.
Giọng cô vang trong quán làm vài khách quay lại nhìn.
“Mọi chuyện rồi sẽ qua mà, phải không?” Mia nói, đặt tay lên vai cô bạn.
“Bao giờ cũng thế, lại phải trở về ngồi trên lưng ngựa của mình. Đời như

trò cưỡi ngựa gỗ xoay tròn không bao giờ ngừng, giống như Ibsen trong
Peer Gynt. Xoay tròn, xoay tròn, rồi đột nhiên cuộc đời chấm dứt và ta
không bao giờ tìm thấy tình yêu chân thật.”

“Cậu say rồi,” Mia bảo, lại vỗ tay bạn. “Mà cậu đang nói lung tung. Sao

mình không về ngủ nhỉ?”

Mia cũng bắt đầu cảm thấy say. Cô uống cạn cốc rượu, nhìn Susanne

đang cố uống nốt bia trong cốc.

“Tớ cuối cùng bao giờ cũng phải về nhà một mình,” Susanne nói, gạt

nước mắt.

Điện thoại của Mia đổ chuông. Lại là Gabriel Mørk. Cô ngước nhìn

Susanne.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.