TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 231

“Ngoan lắm,” Mia nói. “Tôi phải chạy đây. Khi nào họp toàn đơn vị?”
“Ba giờ chiều.”
“Tốt. Nói chuyện với cậu sau.”
Mia vừa bỏ máy thì Munch xuất hiện trên cầu thang. Cô định tới chỗ

ông, nhưng dừng lại khi thấy ông không chỉ có một mình. Một cô nhân viên
trong bộ đồng phục màu trắng như cô gái mắt xanh đang đứng cạnh ông.
Người mảnh dẻ, khuôn mặt xinh xắn, tóc màu anh đào dài lượn sóng. Cô
cười rất to, chạm vào người Munch lúc này đang như trẻ vị thành niên, má
ửng đỏ, hai tay đút túi quần. Mia bóc viên lozenge trong vỉ cho vào miệng,
tránh sang chỗ khác. Munch và cô gái tóc màu anh đào trao đổi vài câu, rồi
cô lại nắm tay ông, miệng nở nụ cười trước khi vào trong nhà.

“Thế nào?” Mia hỏi khi Munch xuống tới xe.
“Đừng hỏi,” Munch trả lời và châm thuốc.
“Cô ấy là ai thế?”
“Cô nào?” Munch hỏi.
“Chứ anh nghĩ là ai?”
Munch chui vào xe mà không tắt thuốc.
“À, cô ấy. Đó là… tôi nghĩ cô ấy tên là Karen, người chăm sóc mẹ tôi.

Tôi phải…”

Munch nổ máy, chạy ra đường Høvikveien.
“Nói tiếp đi. Phải thế nào?”
“Có tin gì không?” Munch thay đổi chủ đề.
“Lúc này đang có cuộc họp báo.”
Munch mở đài. Mia nghe giọng Anette. “Không có tin tức gì. Chúng tôi

vẫn đang tìm. Chúng tôi hoan nghênh mọi thông tin.” Họ không có gì mới
để thông báo. Thế nhưng người ta đòi phải họp báo. Mia liếc nhìn Munch
lúc này đang chìm trong thế giới riêng của ông. Cô không biết có nên nói
với ông Veronica Bache sống cùng nhà dưỡng lão với mẹ ông, nhưng quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.