TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 323

“Có đây,” Sarah Kiese gật đầu, chìa chiếc túi đang xách.
“Tuyệt. Chị theo tôi.”
Nữ cảnh sát tên Anette chỉ chiếc cửa trong ngôi nhà gạch sơn vàng và áp

thẻ vào máy soi.

Họ im lặng đứng trong thang máy. Anette dễ thương hơn người phụ nữ

trả lời máy nhiều. Sarah hài lòng về việc đó. Cô cứ lo có thể bị chỉ trích vì
sau một thời gian dài mới liên hệ với họ. Cả đời cô đã bị chỉ trích nhiều rồi,
giờ không thể chịu thêm được nữa.

“Mời chị đi lối này,” Anette cười, dẫn cô qua nhiều hành lang.
Họ tới một cửa khác đang khóa và Anette lại áp thẻ vào máy soi. Cửa

mở, họ bước vào một không gian có các văn phòng rộng, hiện đại và
thoáng mát. Các phòng đều nhộn nhịp, người chạy đi chạy lại và điện thoại
hầu như liên tục reo.

“Trong này,” nữ cảnh sát mặt nhiều tàn nhang lại mỉm cười, dẫn cô vào

một văn phòng sau bức tường kính.

Một thanh niên tóc ngắn rối bù đang ngồi quay lưng về phía họ trước

nhiều màn hình máy tính. Gần giống một cảnh trong phim, với màn hình,
các hộp điện, cáp thông tin, những đèn nhỏ nhấp nháy và nhiều công nghệ
hiện đại rải rác khắp phòng.

“Đây là Gabriel Mørk,” Anette nói. “Gabriel. Đây là chị Sarah Kiese.”
Anh thanh niên đứng dậy bắt tay cô.
“Chào chị Sarah.”
“Chào anh,” Sarah nói.
“Mời chị ngồi,” Anette nói, cũng ngồi xuống một chiếc ghế. “Xin chị nói

lại cho chúng tôi biết tại sao chị lại gọi.”

“Vâng,” Sarah khẽ ho.
Cô trình bày ngắn gọn tình hình. Cái chết của chồng cô. Ông luật sư.

Chiếc thẻ nhớ. Đoạn phim. Căn phòng anh ta đang xây. Anh ta đã sợ đến
thế nào. Giờ cô nghĩ nó có thể liên quan đến mấy cô bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.