TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 357

giờ thấy cái gì như thế. Ai là người sống kiểu ấy? Ông cố ở lại đó năm
phút. Malin. Miriam. Marion. Mikkelson. Munch. Rất nhiều M. Ông thử
làm Mia. Chỉ là M. Có quan trọng không? Ông trở lại hành lang, lại ngồi
xuống ghế. Không gì, chỉ toàn M? Vớ vẩn. Có lẽ nói cho cùng Mikkelson
đúng? Có lẽ ông nên đứng sang bên? Để người khác đảm nhận. Đầu ông
không còn làm việc được như trước. Ông ghét phải thừa nhận điều này,
nhưng đúng là cô ta đã cho họ ăn quả lừa. Malin Stoltz. Nếu đó là tên thật
của cô ta. Cô ta đã đánh đúng điểm dễ tổn thương nhất của họ - cuộc sống
riêng tư - quay họ như chong chóng. Quay ông. Ông không còn suy nghĩ rõ
ràng được. Ông không thể phân biệt được tình cảm và lý trí. Ông nóng lòng
muốn ra ngoài hút thuốc, nhưng cuối cùng chọn túi thuốc ngậm ho Bạn của
ngư phủ
. Bốn cô bé đã chết và cháu ngoại ông phải đi trốn. Ít ra lúc này họ
cũng đã có một nghi phạm. Và không thêm đứa bé nào bị mất tích. Cũng ra
vấn đề đấy chứ. Sẽ nhanh chóng thôi, ông nghĩ, tựa người vào thành ghế.
Chúng ta sẽ tìm ra cô ta và mọi chuyện sẽ kết thúc. Ông không biết hai mi
mắt của ông đang nhắm lại. Ông chỉ nhận ra khi cửa mở và ông bác sĩ trực
xuất hiện cùng Karen, cô vừa gọi ông lúc trước.

Munch vội đứng lên.
“Mẹ tôi thế nào?”
“Bà ổn,” bác sĩ nói. “Ý tôi là không thấy có dấu hiệu nào xấu, chắc bà

chỉ hơi mệt. Có lẽ bà dậy khỏi giường quá nhanh, có thể có rất nhiều lý do
nhưng thực sự không có gì phải lo lắng. Bà hoàn toàn bình thường.”

Munch thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi vào thăm được chứ?”
“Tôi đã cho thuốc để bà ngủ, nên tốt nhất là để bà nghỉ. Chiều nay thì có

thể được.”

“Cảm ơn ông,” Munch gật đầu, bắt tay bác sĩ.
“Còn ai nữa?” bác sĩ hỏi, lần này là Karen.
“Torkel Binde,” Karen nói. “Ông ấy phàn nàn về thuốc men. Phòng ở

mãi cuối hành lang này. Để tôi dẫn ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.