TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 368

68

L

udvig Grønlie bước ra khu vực Munch thường đứng hút thuốc để hít

thở không khí trong lành. Ông khẽ thở dài, vươn vai cho dãn gân cốt. Ông
mệt mỏi, nhưng không kêu ca. Gần đây các thành viên khác của đơn vị đã
làm việc gấp đôi số giờ của ông. Ludvig Grønlie sắp bước sang tuổi sáu
mươi, và dù không ai nói ra, nó vẫn lơ lửng đâu đó. Ông đã phục vụ lâu
năm và trung thành. Chẳng ai trách nếu ông không làm việc được 23 giờ
một ngày. Nhưng không chỉ sức ép thể xác đã tác động đến ông mà sự căng
thẳng thần kinh còn tệ hại hơn. Không bao giờ được yên, lúc nào cũng có
việc phải làm. Chừng nào tên giết người còn nhởn nhơ ở ngoài, không ai
trong bọn họ được thực sự nghỉ ngơi.

Điện thoại của ông đổ chuông. Ông nhìn tên trên màn hình và trả lời

cuộc gọi.

“Grønlie đây,” Ludvig nói, lại vặn người.
“Chào Ludvig. Kjell đây.”
“Chào Kjell. Anh tìm được rồi à?”
Kjell Martinssen là một trong những đồng nghiệp cũ của Ludvig. Họ đã

cùng làm việc nhiều năm ở Oslo, nhưng không như Munch, Martinssen
không chọn con đường thăng tiến. Không, không công bằng. Ông đã quyết
định chấp nhận một cách nhẹ nhàng. Ông gặp một phụ nữ. Yêu cầu được
chuyển tới Sở Cảnh sát Ringerike. Đồng nghiệp cũ của ông đã hành động
khôn ngoan. Ông có vẻ thoải mái và hạnh phúc.

“Ừ, quả thật tôi đã tìm được.”
“Nhóm hỗ trợ phụ nữ vô sinh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.