TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 37

Mia giơ cái chai về phía những đám mây.
Cái chết không có gì nguy hiểm.
Sáu ngày nữa.
Mấy viên thuốc lấy từ túi áo khoác làm cô chếnh choáng. Mia Krüger

uống thêm mấy viên nữa và tựa lưng vào phiến đá.

Cháu rất đặc biệt, cháu biết không Mia?
Có lẽ điều này giải thích tại sao cô lại chọn Học viện Cảnh sát? Để làm

việc gì đó khác người? Mấy ngày qua cô cũng đã nghĩ nhiều về việc này.
Tại sao cô lại nộp đơn vào đó? Cô không còn ghép nổi các mảnh ghép lại
với nhau nữa. Thời gian tiếp tục trôi đi. Đầu óc cô không còn minh mẫn.
Sigrid không còn là Sigrid tóc vàng nhỏ nhắn, mà là Sigrid nghiện ma túy,
một cơn ác mộng. Cha mẹ họ đã đau đớn, thu mình lại trước cuộc đời, thu
mình với nhau và với cô. Cô đã chuyển tới Oslo, không hứng thú gì việc
bắt đầu Đại học Blindern; thậm chí không còn đủ sức để dự các môn thi.
Có lẽ Học viện Cảnh sát đã chọn cô? Để cô có thể loại bỏ những kẻ như
Markus Skog khỏi thế giới này?

Mia đứng dậy, loạng choạng trên cầu tàu. Cô uống cạn rượu, nhét chai

không vào túi áo khoác. Tìm vài viên thuốc khác, nhai, nuốt mà không cần
đến thứ gì khác. Lũ hải âu đã bỏ cô bay theo chiếc thuyền cá, và âm thanh
duy nhất còn lại lúc này là tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào vách đá.

Cô đã bắn hắn.
Markus Skog.
Hai phát. Vào ngực.
Đó là cuộc gặp gỡ tình cờ; họ đang thực thi một nhiệm vụ khác. Một cô

bé mất tích và đơn vị đặc biệt được huy động - chỉ đánh hơi và ngó nghiêng
linh tinh, như Holger nói: Lúc này chúng ta không có nhiều manh mối, Mia
ạ, nhưng tôi nghĩ ta cần tìm cho ra vụ này.

Holger Munch. Mia Krüger trìu mến nghĩ tới người đồng nghiệp cũ, và

ngồi xuống mép cầu tàu, chân đi bốt cao buông thõng xuống. Toàn bộ sự
việc ấy thật kỳ lạ. Cô đã giết một người, nhưng không hề thấy ân hận mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.