TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 417

“Ô, từ lâu. Lâu rồi. Chúng tôi đã gạt được nhiều người.”
Cửa mở và Curry vào phòng. Anette nói vào micro.
“Thời gian 22.57. Điều tra viên Jon Larsen vừa vào phòng. Tiếp tục thẩm

vấn Malin Stoltz tức Maiken Storberget.”

Cô nhìn Curry lúc này đang gật dầu.
“Tất cả đều đúng,” anh nói.
“Vậy Karen là ai?” Anette hỏi.
“Chị không biết Karen?” Maiken nói.
“Karen là ai?” Curry hỏi.
“Không, chúng tôi không biết Karen,” Anette nói.
“Tôi biết Karen.” Cửa mở và Munch đột ngột xuất hiện trong phòng.
Anette thậm chí không nghe tiếng mở cửa.
“Thời gian 22.59. Đội trưởng Đội Trọng án, Holger Munch vừa vào

phòng thẩm vấn,” Anette nói vào micro.

“Karen đâu?” Munch hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đầu bàn.
Maiken Storberget có vẻ bối rối khi Munch vào. Họ nhận ra nhau. Và

Maiken là một phần trong âm mưu lừa tiền thừa kế của gia đình Munch.

“Tôi xin lỗi, Holger,” Maiken lầm bầm, mắt nhìn xuống. “Tôi chỉ muốn

có một đứa con. Tại sao tôi không thể có trong khi mọi người đều có thể?”

“Thôi được rồi, Malin,” Munch bình tĩnh nói, đặt tay lên vai cô ta. “Tôi

chỉ muốn biết hiện giờ Karen đang ở đâu.”

“Maiken,” Anette chữa lời ông.
“Hả?” Munch xoay người hỏi cô.
Trước nay Anette đã từng thấy sếp của mình mệt mỏi, nhưng chưa bao

giờ như bây giờ. Ông gần như không ngẩng nổi đầu. Nếu không biết ông
không bao giờ động đến rượu, chắc cô dám thề là ông đang say.

“Maiken Storberget,” Curry nói, gật đầu với Munch để ông an tâm.
“Maiken? Thì Maiken,” Munch nói. “Karen đang ở đâu?”
“Ô không, không,” Maiken lắc lư trên ghế, trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.