TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 421

“Cô muốn uống chút không? Tôi đoán cô đang rất khát?” Mia bỗng nhớ

những gì xảy ra. Cô gồng người, cố thoát ra. Có gì đó trên miệng cô. Tay cô
bị buộc vào ghế bằng băng keo. Tay cô. Chân cô cũng vậy. Buộc bằng băng
keo. Cử động chỉ là theo phản xạ. Từ người, chứ không phải từ đầu, các cơ
căng ra nhưng vô ích. Cô chỉ có thể cử động được cái đầu.

“Cô rất đáng yêu, thật đấy,” Karen cười phá lên, vung vẩy chai nước

trước mặt cô. “Cô định tiếp tục thế này sao? Trông rất buồn cười, nên đừng
để tôi ngăn cản cô.”

Mia cảm thấy cô đang sợ nhưng cố làm vẻ bình tĩnh, gạt nó sang bên. Cô

hít căng lồng ngực và nhìn quanh. Cái nhìn của cảnh sát. Cô đang ở trong
một ngôi nhà nhỏ. Một cái lán. Không, cái nhà. Rèm cửa màu trắng. Nông
thôn. Cô đang ở vùng nông thôn. Có lớp dán mỏng trên kính cửa sổ. Người
trong có thể nhìn ra, nhưng người ngoài không nhìn vào được. Hơi ấm và
tiếng nổ lách tách phía sau cô. Một cái lò, không phải, một bếp củi. Xô pha.
Ghế thập niên 1960. Một thảm trên sàn. Nhiều màu sắc. Phía trái là cửa.
Một tủ lạnh cũ. Bếp. Một cửa khác. Mở hé. Lối đi. Đôi ủng. Áo len dài tay.
Áo mưa.

“Ừ, ở đây đẹp phải không?” Karen nói, đặt chai nước xuống sàn. “Cô

muốn tôi chỉ rõ cho cô không?”

Mia cố nói nhưng chỉ có thể ú ớ trong cổ. Miệng cô cũng bị dán băng

keo. Cô thè lưỡi qua môi, cảm nhận có vị keo dán.

“Nếu cô muốn uống gì, thì đừng có kêu,” Karen nói. “Chúng ta ở cách xa

mọi người, nên họ không thể giúp cô, nhưng tôi không muốn cô đánh thức
đứa bé.”

Trước mặt cô là màn hình ti vi. Không, không phải ti vi mà là màn hình

nối vào máy tính. Bàn phím. Chuột.

Karen bật màn hình.
“Nhìn này, nó đang ngủ. Chúng ta phải im lặng. Suỵt!”
Karen Nylund mỉm cười, đặt ngón tay lên môi. Màn hình từ từ sáng, cho

thấy đứa trẻ đang ngủ. Marion. Trong phòng màu trắng ở nơi nào đó. Máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.