TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 422

quay trên cao, gắn ở góc phòng.

“Tuyệt diệu, phải không?” Karen mỉm cười.
Cô ta ngồi xuống cạnh bàn, vuốt ve màn hình. “Chúng ta không được

làm nó thức giấc.”

Karen bước tới trước mặt, nhanh chóng bóc lớp băng keo trên mặt cô.

Mia thở dốc và ho. Cô thấy người nôn nao. Mũi tiêm ở cổ. Cô nghĩ mình sẽ
nôn thốc nôn tháo.

“Thôi, uống chút nước đi,” Karen nói, ghé chai nước vào môi cô.
Mia uống ừng ực. Nước chảy cả xuống cằm, xuống áo, xuống đùi cô.
“Ngoan lắm,” Karen nói, dùng mu bàn tay lau cằm và khóe miệng cho

Mia.

“Cô có làm đau nó không?” Mia lắp bắp.
Giọng cô nghe khàn khàn là lạ.
“Cô nghĩ thế à?” Karen mỉm cười. “Tất nhiên tôi không làm nó đau. Tôi

sẽ giết nó, đó là sự thật, nhưng sao cái đó lại có thể làm nó đau nhỉ?”

“Đồ chó cái,” Mia rít lên, nhổ vào mặt cô ta.
Karen nhảy tránh sang bên.
“Ơ kìa, Mia! Cô muốn tôi dán lại băng keo, hay chúng ta đối xử với nhau

tử tế?”

Mia thấy cơn giận bốc lên, nhưng ở giây cuối cùng, cô kìm lại được.
“Cũng được,” cô lặng lẽ nói. “Xin lỗi.”
“Đấy, thế có phải tốt hơn không,” Karen mỉm cười, lại ngồi xuống ghế.
“Sao lại là tôi?” Mia hỏi.
“À, nói thẳng ra à? Nói sao lại thế ư? Thế thì chán chết,” Karen cười.

“Sao chúng ta không chơi một trò nhỏ nhỉ? Tôi thích trò chơi. Trò chơi rất
vui, cô nghĩ thế không? Cô không thích trò chơi à, Mia? Mia Ánh Trăng,
một cái tên đáng yêu. Một cô bé Da đỏ Mỹ bị bắt sống. Thích hợp làm sao
phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.