TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 424

“Nhạt nhẽo,” Karen mỉm cười. “Đừng phá đám. Chúng ta đều đã biết

những chuyện đó. Kể cái gì mới mà chúng ta chưa biết cơ. Tại sao tôi lại
không kể nhỉ?”

Mia lại gật đầu.
“Mẹ tôi làm việc trong Bệnh viện Hamar. Tôi theo bà đến chỗ làm. Bà

dạy tôi mọi thứ. Bà có mái tóc mềm mại nhất trên đời. Tôi thường chải tóc
cho bà. Em gái tôi còn quá nhỏ, nên chỉ đứng nhìn. Một ngày mẹ tôi biến
mất. Mọi người biết rõ, nhưng cảnh sát không hành động gì. Thế có lạ
không? Chúng ta sống ở một đất nước nơi cảnh sát không quan tâm?”

Karen mỉm cười, hất tóc ra sau. Cô ta nhìn lên trần, tựa như đang ngắm

nghía vật gì đó.

Bệnh viện Hamar. Mia đoán chắc họ đang ở gần Hamar. Cha Karen

Nylund đã giết mẹ cô ta. Cảnh sát đã không làm gì. Điều này giải thích tại
sao cô ta ghét cảnh sát.

“Tôi có thể hỏi được không?” Mia nói.
“Mọi thứ đều được phép,” Karen cười. “Trong trò chơi này, mọi thứ đều

được phép.”

“Trừ chửi thề,” Mia nói, lại cố mỉm cười. Cô hy vọng nó giống nụ cười.
“Đúng thế,” Karen khúc khích. “Chúng ta không thích chửi thề.”
“Cô gọi nó là gì?” Mia hỏi.
“Đứa bé ở phòng sản.”
Karen ngừng cười.
“Margrete,” cô ta nói.
“Một cái tên đẹp,” Mia nói.
“Ừ đẹp, phải không?”
“Ừ, rất đẹp. Đó là phòng của nó à?”
Cô hất hàm về phía màn hình.
“Ừ,” Karen buồn rầu nói. “Ô không, nó không được đẹp như thế. vẫn ở

chỗ đó, nhưng tôi đã xây cái mới. Phòng cũ trở nên buồn quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.