TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 425

“Chuyện gì đã xảy ra với nó?”
“Ô không, đến lượt tôi, lượt của tôi.”
Mia rời mắt khỏi màn hình. Cô không dám nhìn. Marion đang nằm trên

giường, mặc chiếc váy búp bê trắng có đăng ten.

“Ông ta chảy máu bên trong cho tới chết,” Karen mỉm cười.
“Ai?”
“Người mà chúng tôi không bao giờ nhắc tới. Tôi bỏ thuốc chuột vào đồ

ăn của ông ta. Sau khi cảnh sát nói mẹ tôi bỏ trốn, tôi phải nấu ăn cho cả ba
người chúng tôi. Nhìn ông ta chết, tôi rất vui. Chúng tôi nhìn ông ta, tôi và
em gái. Miệng ông ta nôn ra máu, khắp người chảy máu. Nhìn cảnh đó rất
thích. Một ngày chữ đỏ, cô có thể gọi thế. Gần giống Giáng sinh.”

“Cô chôn ông ta ở đâu?” Mia nói, cố tránh không nhìn màn hình.
Tập trung, Mia. Giờ phải tập trung.
“Ngay sau nhà vệ sinh bên ngoài,” Karen lại mỉm cười. “Hôi thối, hôi

thối. Bẩn thỉu, bẩn thỉu. Rất thích hợp. Cô chắc không muốn ăn bánh chứ?”

“Để sau đi,” Mia mỉm cười.
“Rất tốt,” Karen gật đầu, lại chìm trong suy nghĩ.
“Malin Stoltz.”
“Ô, cô muốn nói là Maiken?”
“Người có mắt hai màu khác nhau? Malin?”
“Maiken,” Karen gật đầu. “Maiken tội nghiệp. Cô ta nửa điên nửa

khùng, cô biết chứ? Nhưng hợp lại với nhau, chúng tôi kiếm được rất nhiều
tiền.”

Mia từ từ chắp nối sự việc gắn với nhau thế nào.
“Qua nhà thờ?”
Karen Nylund mỉm cười, lại vỗ tay.
“Giỏi lắm, Mia. Cô gái thông minh. Cô không biết dụ dỗ các bà già hiến

toàn bộ tiền cho Chúa khi họ nghĩ mình sắp chết dễ như thế nào đâu.”

Cô ta nhếch mép cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.