TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 460

87

E

milie Isaksen ngồi sau tay lái, chạy theo con đường nhỏ vào rừng. Cô

đã tốn nhiều thời gian tính toán những cái được mất. Mặc dù cô hứa mua
pizza cho Torben, nhưng thằng bé có vẻ thích thú với thanh sô cô la và quả
chuối cô mang theo trong túi. Cô không biết tại sao, nhưng đã linh cảm thời
gian bây giờ là cốt lõi. Tobias đã mất tích một tuần. Trên đường tới một
giáo phái trong rừng, tới chỗ bọn con gái Thiên Chúa giáo như Torben gọi
chúng. Cô không thể chịu được ý nghĩ cậu có thể đang ở đó và cần giúp đỡ;
lúc này cô phải làm gì đó dù là một cử chỉ vô ích. Thật ra cô thậm chí còn
không biết chỗ đó ở đâu. Nhưng cô thấy bực vì phản ứng chậm chạp của
cảnh sát và quyết định tự mình xử lý. Torben đang ngồi cạnh cô nhoẻn
miệng cười, sô cô la dính quanh miệng, vẻ rất hài lòng.

Cô chưa bao giờ gặp trường hợp nào như lần này. Hai đứa trẻ cần một

gia đình mới. Không nghi ngờ gì về điều đó. Không được phép đối xử với
trẻ em như thế. Emilie Isaksen giận đến nỗi cô muốn đấm mạnh vào tay lái,
song kìm được vì thằng bé. Thế nhưng cô hơi nghi ngờ lựa chọn của mình,
không rõ nó đúng hay không. Lúc này trời đã tối. Ánh sáng duy nhất cô có
là đèn trước; đường ngoằn ngoèo, xung quanh là rừng. Nếu một con nai từ
trong rừng chạy qua đường, cô không thể phanh kịp. Cô lái chầm chậm.
Chiếc xe bò trên đường cấp phối, và tựa như tầm nhìn hạn chế vẫn chưa đủ,
những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi trên kính trước. Những nhà hoạt động xã
hội. Cô không biết nhiều về việc họ hoạt động thế nào. Có thể họ phải theo
nhiều thủ tục như viết thư, mời cha mẹ học sinh, cho họ cơ hội giải thích,
đủ các loại giấy tờ, có thể các thủ tục pháp lý - không thể cứ lôi con cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.