TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 8

có lỗi. Con chó này cũng khá đấy chứ. Cơn nhức đầu bắt đầu dịu đi; không
khí tươi mát làm ông thấy tỉnh táo. Từ giờ ông sẽ yêu nó. Con chó thật xinh
xắn. Thật ra cùng nó đi dạo trong rừng cũng tốt – đời còn có thể tệ hơn kia.
Ông và con chó gần như đã là bạn, và xem, nó vâng lời ông thế nào kìa!
Con chó ngoan! Không còn bị buộc dây mà vẫn cung cúc đi cạnh ông.

Thế rồi đúng lúc ấy, con chó vọt lên, rời lối mòn nhỏ, phóng thẳng vào

rừng. Đồ chó chết!

“Lady!”
Walter Henriksen tiếp tục đi theo con đường mòn, thỉnh thoảng lại cất

tiếng gọi con chó nhưng không thấy tăm hơi. Rồi vừa thở vừa lầm bầm
nguyền rủa, ông quăng điếu thuốc, nặng nhọc leo ngược lên ngọn đồi về
hướng nó chạy đi. Được chừng vài trăm mét, ông sững sờ. Con chó nằm
bất động giữa vạt đất trống trong rừng. Và cùng lúc đó, ông thấy một bé gái
bị treo trên cây. Lơ lửng sát mặt đất. Cặp sách sau lưng. Và băng giấy treo
trên cổ nó viết:

TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH.

Walter khuỵu xuống, lập tức làm cái việc mà ông đã muốn làm suốt buổi

sáng từ khi tỉnh dậy.

Ông nôn thốc nôn tháo, rồi bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.