TÔI ĐÚNG, BẠN SAI - GIỜ THÌ SAO? - Trang 127

Để giúp cô cảm thông, tôi yêu cầu Rachel hãy tưởng tượng như Dan là một
nhân vật trong một cuốn sách, đang kể câu chuyện của mình ở ngôi thứ
nhất. Tất cả những gì cô biết về những điều đang diễn ra đều là cách nhìn
của anh trong câu chuyện. Tôi đề nghị cô đóng vai Dan ở vị trí người kể
truyện trong cuốn sách mà cô tưởng tượng là mình đang đọc, và yêu cầu cô
sử dụng cách nói của anh ấy để thuật lại những gì đang xảy ra theo quan
điểm của anh. Nhiệm vụ của cô là miêu tả bất kỳ cảm xúc nào mà cô, với
vai diễn là Dan, thực sự cảm thấy khi cô kể câu chuyện của anh. Trong suốt
vở diễn, Rachel đã kể lại trung thành suy nghĩ của Dan bằng lời của anh.
Rồi, sau một thoáng ngập ngừng, cô nói, “Tôi tức giận vì vợ đã không coi
trọng mình.”

“Dan, anh có cảm thấy giận dữ vì chuyện gì khác nữa không?” tôi hỏi,
muốn cô đào sâu hơn nữa.

“Tôi giận vì vợ tôi nghĩ rằng tôi không quan tâm đến việc bọn trẻ con phải
chuyển trường, bởi vì thực sự là tôi có quan tâm. Tôi có thể làm bất cứ điều
gì vì bọn trẻ. Tôi có thể chết vì chúng.”

Khi nói điều này, đôi mắt của Rachel ngân ngấn lệ.

“Vậy Dan đang cảm thấy gì?” tôi hỏi.

“Anh ấy - tôi thực sự rất buồn. Tôi cảm thấy tổn thương vì cô ấy lại có thể
nói những điều đó về tôi. Tôi cảm thấy tổn thương vì cô ấy lại có thể nghĩ
như thế về tôi.”

Nhờ từ bỏ vị trí của mình và đổi vai, Rachel đã có thể khơi dậy dễ dàng hơn
khả năng cảm thông của mình. Hơn thế, những trải nghiệm về nỗi buồn của
chồng đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của cô về việc nên tiếp tục thế nào.
Khi có cơ hội đầu tiên, cô hỏi Dan có phải anh giận không và Dan, tất
nhiên, trả lời là đúng. Sau đó, khi cô hỏi anh có cảm thấy tổn thương vì lời
buộc tội của cô rằng anh quan tâm đến sự nghiệp nhiều hơn sự phát triển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.