mình hơn. Thực tế, khi đạt được đến mức độ này trong cuộc đối thoại, “kẻ
thù” của bạn đã chắc chắn về sự tôn trọng của bạn đối với suy nghĩ của họ
đến mức họ sẽ tin rằng bạn đã thực sự đồng ý với họ. Bạn muốn thắt chặt
mối liên kết này càng nhiều càng tốt trước khi thử liều phá bỏ nó lần nữa.
Còn một lí do nữa để trì hoãn. Các nghiên cứu về tâm lý học đã chỉ ra rằng
khi con người ta càng khó đạt được điều gì thì họ sẽ lại càng coi trọng nó.
Ví dụ như trong một thí nghiệm, một số người phụ nữ được đề nghị tiến
hành một quá trình chọn lọc hoặc khắc nghiệt hoặc đơn giản để tham gia
vào một nhóm cụ thể. Mặc dù cả hai đều sẽ tham gia vào cùng một nhóm,
nhưng những người phụ nữ trải qua quá trình đơn giản thì thấy rằng nhóm
này thật vớ vẩn và chán ngắt, trong khi những người kia lại đánh giá nó rất
cao. Nói cách khác, nhóm đó có giá trị hơn với những người đã đổ nhiều
mồ hôi vì nó. Trong lĩnh vực tâm lý, hiện tượng này được gọi là mô hình
đánh giá dựa trên nỗ lực. Và vì thế, người ta càng phải nỗ lực để có được
suy nghĩ của bạn thì họ sẽ càng trân trọng giá trị mà nó mang lại - mặc dù
có thể họ vẫn nghĩ rằng bạn sai.
Cảm xúc trong kiểm soát và nhận trách nhiệm
Nhưng khoan đã! Còn nhiều hơn thế nữa! Lí do cuối cùng để trì hoãn đưa
ra ý kiến của mình liên quan đến cái mà các nhà tâm lý học gọi là điểm
kiểm soát. Một người càng cảm thấy kiểm soát được vấn đề (có được điều
chúng ta gọi là kiểm soát bên trong chứ không phải bên ngoài), thì họ sẽ
càng bình tĩnh, kiên nhẫn và thậm chí là hạnh phúc hơn. Người ta có thể đặt
trách nhiệm, sự lựa chọn và tầm kiểm soát đối với các sự kiện trong cuộc
đời anh ta lên chính bản thân anh ta (kiểm soát bên trong) hoặc lên những
con người và hoàn cảnh bên ngoài. Kinh nghiệm thường là ở dạng tiềm
thức nhưng lại có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đến động cơ và kinh nghiệm về
trách nhiệm của một con người - khiến họ dám nhận trách nhiệm hay đổ lỗi
cho người khác. Để tôi kể một ví dụ. Trong công việc của mình, tôi phải đi
đây đi đó khá nhiều và rồi tôi nhận ra rằng những lúc đó, tâm trạng của tôi