“Thật là bất công. Tôi phải đi công tác xa hơn ông hay bất kỳ phó giám đốc
nào, lương của tôi thấp hơn và tôi lại còn phải ứng trước chi phí cho công
ty. Ông nghe thế có công bằng không?” cô hỏi, với lý lẽ mà tôi gọi là lý lẽ
về công bằng và điểm thêm lên đó một tội lỗi.
Quay lại với màn hình máy tính, như thể báo hiệu rằng ông chẳng còn liên
quan chút nào đến cuộc đối thoại đó nữa, Mike nói, “Nghe này, đây không
phải là việc công bằng hay không. Không là không. Cô phải chấp nhận
thôi.”
Nhận ra là mình đã làm sếp khó chịu, Hilda rời khỏi phòng ông. Nhưng cô
không quên được suy nghĩ về sự bất công trong chính sách của công ty.
Khoảng một tháng sau, trong một lần cô và Mike tham dự hội thảo bán
hàng ở một công ty khác, cô lại đề cập đến vấn đề này một lần nữa. Lần
này, họ vừa uống cà phê, vừa nói chuyện về các khách hàng của cô và cô đã
thu hút được toàn tâm toàn ý của Mike. Khi họ đã hoàn tất các công việc
kinh doanh khác, cô nói, “Tôi hỏi ông một việc được không?”
“Về chuyện gì?”
“Ông nhớ lần tôi hỏi về thẻ tín dụng chứ?”
“Có, tôi nhớ. Nghe này, cô làm việc rất tốt với khách hàng. Thực sự xuất
sắc. Tôi rất muốn để cô có thẻ nhưng tôi không thể thiên vị được. Cô hiểu
thế, đúng không?”
“Tất nhiên. Nhưng tôi hỏi ông vài điều nữa được không?”
“Gì nữa?”
“Giả sử như tôi có thẻ nhé, thì ông nghĩ rằng điều này sẽ làm ai thất vọng?”
“Bốn nhân viên quản lý khu vực khác, chính là họ chứ ai,” Mike trả lời
ngay lập tức.