Biết rằng có thể nó sẽ xảy ra một tháng một lần bất kể đó là mùa nào và bạn
gái của Gary đã chia tay với anh bởi vì anh uống quá nhiều, Raphael thăm
dò: “Cậu biết đấy, có lẽ cậu phải xem lại chuyện uống rượu.”
“Khốn kiếp! Cậu đến định nói lại chuyện kiêng rượu đó à?”
“Này, đừng có xếp mình cùng thuyền với bồ cũ của cậu chứ. Mình chỉ định
nói là...”
“Cậu vừa nói tôi nghiện rượu. Cũng như cô ta thôi. Và tôi có cùng một câu
trả lời. Nghe rõ đây này. Tôi không phải là kẻ nghiện rượu!”
Mặc dù anh không dùng chính xác từ đó nhưng thực sự Raphael định kết
luận rằng bạn anh là kẻ nghiện rượu. Gary kể tiếp nhiều câu chuyện về
những người mà anh gọi là “đã khiến anh khốn đốn” vì chuyện uống rượu.
Và anh miêu tả những sự việc mà có vẻ chứng tỏ rằng họ đúng. Thậm chí
giám đốc nhân sự ở chỗ anh làm còn khuyên răn anh rằng anh uống quá
nhiều trong hội nghị gần đây của công ty. Câu trả lời của Gary là: “Mọi
người đều uống trong những cuộc gặp đó!” Gary không nói ra những gì
Raphael nghĩ - nhưng không phải ai cũng bị gọi tới bộ phận nhân sự sau đó.
Bác sỹ của anh cũng khiến anh khốn đốn vì chuyện huyết áp cao và tăng
cân khi ông ta khuyên anh hoặc ngừng uống rượu hoặc phải giảm đến mức
tối đa (Gary đã nói với bác sĩ rằng anh uống mỗi đêm và thường xuyên
uống từ ba đến tám hoặc chín ly). Cũng khoảng thời gian đó, anh bị bắt vì
tội uống rượu khi đang lái xe. Nghe những câu chuyện được tô điểm thêm
bởi những lời phân trần không đâu vào đâu và những tràng cười càng khiến
Raphael tin chắc. Câu hỏi duy nhất là cần làm gì bây giờ.
“Đừng bao giờ bảo anh ta có vấn đề về rượu nếu không anh ta sẽ vứt toẹt ý
kiến của anh đi trong khi đấm đá và la hét vào mặt anh.”
Raphael đã cố gắng lờ đi vấn đề và vì thế, mâu thuẫn của việc cố gắng đề
cập đến nó lại càng mạnh mẽ. Anh đã hi vọng rằng Gary sẽ tự nhận ra được