"... Quá đáng thế, tại sao không mang theo chó của mình đi chứ?"
"Họ không muốn, rất nhiều chó mèo lang thang đều là do bị bỏ rơi
như vậy, thế là gây ra nghiệp chướng đấy. Mèo hoang còn tốt hơn chút ít, ít
nhất không có người nào ăn thịt mèo, chó lang thang nóikhông chừng ngày
nào đó bị bọn buôn chó bắt đi ngay."
Hạ Duy: "..."
Bởi vì có chút lo lắng cho A Hoàng, buổi chiều cô lại chạy ra xem một
lần, quả nhiên nó vẫn còn ngốc tại đó. cô lại đi siêu thị mua mấy cái chân
giò hun khói, đi qua cho nó ăn: "A Hoàng à, mảy ở chỗ này chờ chủ nhân
của mày về sao? Đừng đợi nữa, chủ nhân của mày sẽ không trở về đâu."
Lời này có chút tàn nhẫn, thế nhưng nó phải hiểu rõ sự thật.
"Gâu!" A Hoàng kêu một tiếng, lại cẩn thận kéo chân giò hun khói qua
một bên. Hạ Duy nhìn dáng vẻ của nó liền cảm thấy không đành lòng, cùng
là động vật lang thang, A Quất ở chung cư của bọn họ lăn lộn đến phong
sinh thủy khởi(3), lừa nhiều người cho nó ăn như vậy, mà A Hoàng, ăn
chân giò hun khói cũng phải cẩn thận từng li từng tí như thế này... Hơn nữa
nếu ngày nào đó công nhân ở công trường bên cạnh đột nhiên muốn ăn thịt
chó thì...
Hô mưa gọi gió – ý là lộng hành."A Hoàng này, mày nghe tao nói,
đừng ở chỗ này đợi nữa, thế giới bên ngoài rất lớn."
Thấy A Hoàng không có phản ứng, lại nói: "A Hoàng à..."
Lần này vừa nói được hai tiếng, điện thoại đã vang lên tiếng chuông
báo có tin nhắn. cô lấy ra nhìn thoáng qua, là Giang tiên sinh.
anh gửi tới một bức ảnh, Hạ Duy cũng không biết cụ thể là cái gì, cô
mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ấn mở tin nhắn. Trong bức ảnh là