TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 102

thúc giục ông. Ông muốn kể cho bà nghe chuyện gì, bà hỏi, nghĩ rằng đó là
về việc đi ra ngọn hải đăng; rằng ông hối tiếc vì đã nói “Quỷ tha ma bắt bà
đi”. Nhưng không. Ông không thích trông thấy bà có vẻ buồn bã như thế,
ông nói. Chỉ là vì đang tập trung để gom len lại, bà phản kháng, hơi đỏ mặt
đôi chút. Cả hai cảm thấy lúng lúng, như thể họ không biết nên đi tiếp hay
quay trở lại. Bà đã đọc truyện cổ tích cho James nghe, bà bảo. Không, họ
không thể chia sẻ điều đó; họ không thể nói điều đó.

Họ đã tới khoảng trống giữa hai khóm loa kèn đuốc, và ngọn hải đăng lại
hiện ra, nhưng bà không cho phép mình nhìn nó. Giá bà biết ông đã nhìn bà,
bà nghĩ, bà sẽ không cho phép mình ngồi đó suy nghĩ. Bà không thích bất
cứ điều gì nhắc cho bà nhớ rằng bà đã ngồi suy nghĩ. Vì thế bà ngoảnh lại
nhìn về hướng thị trấn. Những ánh đèn đang chuyển động lăn tăn như thể
chúng là những giọt nước bạc được neo giữ lại trong một cơn gió. Và tất cả
những nghèo nàn, tất cả những khổ đau đã quay sang đó, bà Ramsay nghĩ.
Những ánh đèn của thị trấn, của hải cảng và của những con thuyền giống
như giống tấm lưới ma quái trôi lờ đờ ở đó để đánh dấu một thứ gì đó đã
đắm chìm. Chà, nếu ông không thể chia sẻ những suy nghĩ của bà ấy, ông
Ramsay tự nhủ, ông sẽ bỏ đi và suy nghĩ về những chuyện của riêng mình.
Ông muốn tiếp tục suy nghĩ, tự kể cho mình nghe câu chuyện Hume đã sa
vào một bãi lầy ra sao; ông muốn cười rộ lên. Nhưng trước hết lo lắng về
Andrew là một điều vô lý. Khi ở lứa tuổi của Andrew, ông thường đi bộ
khắp vùng suốt ngày, chẳng có gì ngoài một cái bánh quy trong túi và chẳng
có ai bận tâm về ông hay nghĩ rằng ông đã ngã trên một vách núi. Ông nói
to ý nghĩ của mình rằng ông sẽ ra ngoài tản bộ một ngày nếu thời tiết tốt.
Ông thấy đã quá đủ với Bankes và Carmichael. Ông muốn được lẻ loi chút
ít. Vâng, bà nói. Việc bà không phản đối làm ông bực bội. Bà biết rằng ông
sẽ không bao giờ thực hiện điều đó. Bây giờ ông đã quá già, không thể đi
bộ suốt ngày với một cái bánh quy trong túi. Bà lo cho lũ trẻ chứ không lo
cho ông. Cách đây nhiều năm, trước khi lấy vợ, ông nghĩ, nhìn qua cái vịnh,
khi họ đang đứng đó giữa hai khóm loa kèn đuốc, ông đã từng đi bộ cả
ngày. Ông đã ăn một bữa chỉ có bánh mì và bơ trong một quán ăn. Ông đã
làm việc một mạch mười tiếng đồng hồ; một bà cụ cứ thỉnh thoảng lại thò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.