TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 110

cái vũng, dừng lại trên cái đường nét chập chùng giữa trời và biển, với tất
cả sức mạnh đang hung hãn quét vào rồi lại rút ra đó, nó như bị thôi miên,
và hai nhận thức về sự mênh mông kia và sự bé nhỏ này (cái vũng đang thu
nhỏ lại) đang bung nở bên trong khiến nó cảm thấy như đã bị trói cả chân
tay và không thể cử động bởi cường độ của những cảm giác mà lúc này
đang giảm thiểu thân vóc của chính nó, cuộc sống của chính nó, cũng như
cuộc sống của tất cả mọi người trên thế giới, thành sự hư vô, mãi mãi. Cứ
thế, vừa lắng nghe tiếng sóng, khom người bên trên vũng nước, nó vừa
ngẫm nghĩ.

Và Andrew la lớn rằng biển đang tiến vào, vì thế nó nhảy tung tăng qua
những lượn sóng nông để vào bờ, chạy ngược lên bãi biển, được mang đi
bởi sự bốc đồng và niềm khao khát tốc độ cao, ra ngay phía sau một tảng đá
và ở đó - ôi, trời! là Paul và Minta, trong vòng tay của nhau, đang hôn nhau,
có lẽ. Nó tức tối, phẫn nộ. Nó và Andrew mang giày vớ vào trong sự im
lặng chết người và không nói một lời nào về chuyện đó. Thật ra hai bên khá
hiểu nhau. Nó có thể gọi cậu khi nhìn thấy một con tôm hay bất cứ thứ quái
gì, Andrew lẩm bẩm. Tuy nhiên, cả hai cảm thấy, đây không phải là lỗi của
tụi mình. Chúng không muốn cái chuyện phiền toái kinh khủng này xảy ra.
Cũng hệt vậy, Anrew thấy bực mình vì Nancy sẽ trở thành một người phụ
nữ, còn Nancy thì bực mình vì Andrew sẽ trở thành một người đàn ông.
Chúng cột giày của mình rất gọn ghẽ và thắt nút giày thật chặt.

Chỉ tới khi họ đã trèo trở lại đến đỉnh vách đá Minta mới la lên rằng cô đã
làm mất cái trâm cài đầu của bà mình - cái trâm cài của bà, vật trang sức
duy nhất mà cô có - có hình một cành liễu rũ, nó được kết lại từ những hạt
ngọc trai (chúng hẳn phải nhớ nó). Chúng hẳn đã từng trông thấy nó, cô nói,
với những giọt nước mắt đầm đìa trên đôi má, cái trâm mà bà cô đã dùng để
cài mũ của mình cho tới ngày cuối cuộc đời. Giờ thì cô đã đánh mất nó. Cô
thà mất bất cứ thứ gì khác hơn là mất nó! Cô sẽ quay lại và tìm nó. Cả bọn
quay trở lại. Họ sục sạo, tìm kiếm, ngó quanh. Họ cúi đầu thật thấp, và nói
những câu ngắn ngủi, cộc lốc. Paul Rayley tìm kiếm như một gã điên quanh
khắp tảng đá nơi họ đã ngồi. Toàn bộ những chuyện nhặng xị về một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.