TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 122

nhạo anh. Anh mặc cái quần vải flannel cũ của mình. Anh chẳng có cái nào
khác. Anh cảm thấy mình rất thô lỗ, đơn độc, lẻ loi. Anh biết rằng cô ta
đang chế nhạo anh vì một lý do nào đó; cô ta không hề muốn đi ra ngọn hải
đăng với anh; cô ta coi thường anh; Prue Ramsay cũng vậy; tất cả bọn họ
cũng vậy. Nhưng anh sẽ không bị biến thành một gã ngốc bởi những mụ
đàn bà, vì thế anh cố tình xoay cái ghế, nhìn ra phía cửa sổ và nói, rất giật
cục, thô lỗ, rằng ngày mai sẽ rất gian nan cho cô. Cô sẽ bị ốm.

Điều khiến anh bực tức là cô ta đã buộc anh phải nói như thế, với sự lắng
nghe của bà Ramsay. Giá mà anh có thể yên thân một mình làm việc trong
căn phòng của mình, giữa những cuốn sách, anh nghĩ thầm. Đó là nơi mà
anh thấy thoải mái nhất. Và anh chưa bao giờ vay nợ một xu nào; anh chưa
hề làm cho cha anh phải tốn xu nào từ năm mười lăm tuổi; anh đã trợ giúp
những người nhà từ tiền dành dụm của mình; anh đã dạy em gái anh học.
Tuy nhiên, anh ước giá mà mình biết cách trả lời Lily một cách đúng mực;
anh ước giá mà mình không thốt ra câu đó một cách giật cục như thế. “Cô
sẽ bị ốm.” Anh ước gì mình có thể nghĩ ra một điều gì đó để nói với bà
Ramsay, một điều gì đó có thể chỉ ra cho bà thấy rằng anh không chỉ là một
nhánh cây khô. Đó là điều mà tất cả bọn họ nghĩ về anh. Anh quay về phía
bà. Nhưng bà Ramsay đang nói chuyện với William Bankes về những
người mà anh chưa bao giờ nghe nói tới.

“Vâng, hãy dẹp thứ này đi,” bà nói vắn tắt, cắt ngang điều mà bà đang nói
với William Bankes để nói với người hầu gái. “Lần cuối tôi gặp bà ấy hẳn
phái cách nay đến mười lăm, hai mươi năm,” bà nói, quay trở lại phía ông
như thể bà không thể đánh mất một giây phút nào trong cuộc chuyện trò
giữa họ, vì bà đang đắm chìm vào những điều họ đang nói. Thế là đêm nay
ông ấy đã thật sự nghe thấy từ bà! Và Carrie có còn sống ở Marlow không,
mọi thứ có còn như cũ hay không? Ôi, bà có thể nhớ mọi chuyện như thể nó
vừa xảy ra hôm qua - đi trên bờ sông, cảm thấy rất lạnh. Nhưng nếu gia
đình Mannings đã lên một kế hoạch thì họ sẽ thực hiện tới cùng. Bà không
bao giờ quên việc Herbert giết một con tò vò bằng một cái muỗng cà phê
trên bờ sông! Và nó vẫn tiếp diễn, bà Ramsay trầm tư, lướt qua như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.