TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 124

máy kiểm tra một món dụng cụ đã được lau chùi bóng loáng và sẵn sàng
cho việc sử dụng trong lúc rảnh rỗi, những thái độ như thế là những sự hy
sinh mà bạn hữu của một người đòi hỏi ở anh ta. Nếu ông khước từ không
tới, ông sẽ làm tổn thương bà ấy. Nhưng việc này không đáng để ông phải
bỏ công. Vừa nhìn bàn tay mình, ông vừa nghĩ rằng giá như ông ăn tối một
mình, lúc này mọi chuyện đã xong xuôi; ông sẽ được tự do để làm việc.
Phải, ông nghĩ, đây đúng là một sự lãng phí thời gian khủng khiếp. Lũ trẻ
đang lặng thinh. “Mẹ ước gì một đứa trong số các con sẽ chạy lên phòng
của Roger,” bà Ramsay đang nói. Tất cả những chuyện này thật là vặt vãnh,
tất cả những chuyện này thật đáng chán, ông nghĩ, so sánh với một thứ khác
- công việc. Ông phải ngồi ở đây gõ những ngón tay lên tấm khăn trải bàn
khi lẽ ra ông đã có thể - ông điểm lại công việc của mình với cái nhìn trong
chớp mắt của một con chim. Chắc chắn là tất cả những thứ này thật lãng phí
thời gian! Phải, ông nghĩ, bà ấy là một trong những người bạn lâu năm nhất
của mình. Mình đang dành thời gian cho bà ấy. Thế nhưng giờ đây, vào
khoảnh khắc này, sự hiện diện của bà ấy đối với ông tuyệt đối không là gì
cả: vẻ đẹp của bà ấy chẳng có ý nghĩa gì đối với ông; việc bà ngồi với đứa
con trai bé bỏng ở chỗ cửa sổ - chẳng có ý nghĩa gì, chẳng có ý nghĩa gì.
Ông chỉ ao ước được ở một mình và cầm cuốn sách đó lên. Ông cảm thấy
khó chịu; ông cảm thấy mình phụ bạc khi ngồi bên cạnh bà ấy mà chẳng có
cảm giác gì đối với bà ấy. Sự thật là ông không thích cuộc sống gia đình.
Chính trong trạng thái này mà người ta phải tự hỏi mình, Người ta sống là
vì cái gì? Vì sao, người ta tự hỏi mình, người ta lại phải gánh chịu mọi đau
thương này để dòng giống loài người tiếp diễn? Điều đó có rất đáng ao ước
hay không? Chúng ta có hấp dẫn không với tư cách là một loài? Không hấp
dẫn cho lắm, ông nghĩ, nhìn vào những đứa con trai khá lôi thôi. Cam, con
bé ông ưa thích nhất đã đi ngủ, ông cho là thế. Những câu hỏi ngốc nghếch,
những câu hỏi rỗng tuếch, những câu hỏi mà người ta không bao giờ đưa ra
nếu người ta đang bận tâm suy nghĩ. Đây có phải là cuộc sống của con
người? Kia có phải là cuộc sống của con người? Người ta chẳng bao giờ có
thời gian để suy nghĩ về nó. Nhưng ông đang ngồi đây tự hỏi mình cái loại
câu hỏi đó, vì bà Ramsay đang đưa ra những chỉ thị cho những người giúp
việc, và cũng vì ông thấy bị sốc khi nghĩ rằng bà Ramsay đã ngạc nhiên đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.