TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 125

mức nào về việc Carrie Manning vẫn còn tồn tại, rằng những tình bằng hữu,
ngay cả những tình bạn chí thân nhất, cũng chỉ là những điều mong manh
tạm bợ. Người ta trôi giạt cách xa. Ông lại tự khiển trách mình. Ông đang
ngồi cạnh bà Ramsay và ông chẳng có thứ quái gì trên đời để nói với bà ấy.

“Cho tôi xin lỗi,” bà Ramsay nói, cuối cùng cũng quay lại với ông. Ông
cảm thấy mình cứng ngắc và khô khan, như một đôi ủng đã bị nhúng nước
và đem phơi khô đến mức bạn gần như không thể đút chân vào được. Thế
nhưng ông buộc phải ấn bằng được đôi bàn chân của mình vào chúng. Ông
phải tự ép buộc bản thân trò chuyện. Trừ phi ông rất cẩn trọng, bà ấy sẽ
phát hiện ra sự phụ bạc này của ông; rằng ông chẳng mảy may quan tâm gì
tới bà ấy, và điều đó chẳng thú vị chút nào, ông nghĩ. Thế là ông nhã nhặn
nghiêng đầu về phía bà.

“Hẳn ông phải ghét việc ăn tối trong cái vườn nhỏ này biết bao,” bà nói, sử
dụng cung cách xã giao của mình, như bà vẫn hay làm những khi bị rối trí.
Cũng giống như khi có một cuộc cãi cọ trong một buổi họp nào đó, để duy
trì tình đoàn kết, vị chủ tọa sẽ đề nghị rằng mọi người nên phát biểu bằng
tiếng Pháp. Có lẽ đây là thứ tiếng Pháp tồi; thứ tiếng Pháp không bao gồm
những từ ngữ diễn tả được tư tưởng của người phát biểu; dù sao thì việc nói
tiếng Pháp cũng bao hàm một thứ mệnh lệnh, một tính chất đồng nhất nào
đó. Đáp lại bà với cùng một ngôn ngữ, ông Bankes nói, “Không, không hề
có việc đó,” và Tansley, kẻ không có kiến thức nào về thứ ngôn ngữ này,
ngay cả khi nói bằng những từ đơn âm, ngay lập tức nghi ngờ về sự chân
thành của nó. Họ chuyên nói những điều phi lý, cái gia đình Ramsay này,
anh nghĩ; và anh chộp ngay lấy cơ hội tươi rói này với sự hân hoan, ghi nó
lại để một hôm nào đó trong những ngày này anh sẽ đọc toáng lên với một
hai người bạn. Ở đó, trong một xã hội nơi người ta có thể nói ra thứ mà
người ta thích, anh ta sẽ diễn tả một cách mỉa mai việc “sống với gia đình
Ramsay và những điều phi lý họ đã nói”. Cũng đáng để thực hiện điều đó
một lần, có thể nói thế; nhưng không lặp lại thêm lần nữa. Những người đàn
bà làm người ta chán chết, anh sẽ nói thế. Dĩ nhiên ông Ramsay là kẻ “mèo
mù vớ cá rán” khi cưới được một bà vợ xinh đẹp và có tám đứa con. Nó sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.