TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 132

Andrew bảo, “để cho ông ấy xem mấy thứ.” Và ông ta thường nằm đó suốt
ngày trên bãi cỏ, có lẽ để nghiền ngẫm những bài thơ của mình, cho tới khi
ông nhắc người ta nhớ tới một con mèo đang rình bắt chim, và rồi ông ta
thu những cái vuốt của mình lại khi đã tìm thấy từ đó, và chồng bà bảo,
“Già Augustus khốn khổ - ông ấy là thi nhân đích thực,” đó là một sự ca
tụng hết lời từ chồng bà.

Bây giờ tám ngọn nến đã được cắm trên bàn, và sau cái rạp mình đầu tiên,
những ngọn lửa dựng thẳng lên, kéo theo cùng với chúng toàn cảnh cái bàn
dài, chính giữa là một đĩa trái cây vàng uôm và tím đỏ. Bà đã làm gì với nó
nhỉ, bà Ramsay tự hỏi, vì việc Rose sắp xếp những quả nho và lê, những vỏ
sò có sọc hồng giống như sừng, những quả chuối, khiến cho bà nghĩ tới một
chiến lợi phẩm lấy lên từ đáy biển, tới những bữa tiệc của Hải Vương thần,
tới nhánh nho rũ lá trên bờ vai của tửu thần Bacchus (trong một bức tranh
nào đó), giữa những tấm da báo và những ngọn đuốc lấp loáng ánh vàng
ánh đỏ... Dường như khi được đưa vào ánh sáng một cách đột ngột như thế
nó có một kích thước và chiều sâu tuyệt diệu, giống như một thế giới mà
trong đó người ta có thể cầm lấy cây quyền trượng của mình và trèo lên
những ngọn đồi, bà nghĩ, rồi đi xuống những thung lũng, và với niềm vui
sướng, bà thấy rằng cả Augustus cũng đang say sưa ngắm cái đĩa trái cây
đó, phóng mắt vào đó, ve vuốt một nụ hoa nơi này, một dải tua nơi khác, rồi
sau khi thưởng thức bữa tiệc ngon lại quay về cái tổ ong của ông ta. Đó là
cách nhìn của ông ta, khác với cách của bà. Nhưng việc ngắm nhìn hợp nhất
họ với nhau.

Những ngọn nến giờ đã được thắp lên, và những gương mặt ở cả hai phía
bàn được đưa lại gần hơn nhờ ánh nến, và tạo nên, không như trong ánh
chiều chạng vạng, một bữa tiệc quanh một cái bàn, vì bóng đêm giờ đã bị
khép lại bên ngoài bởi những tấm kính, mà, thay vì mang tới bất kỳ một
quang cảnh xác thực nào của thế giới bên ngoài lại làm nó gợn lên lăn tăn
một cách lạ lùng đến nỗi ở đây, bên trong căn phòng, dường như trở thành
một vùng đất khô khan và trật tự; còn ở đó, phía bên ngoài, là một phản ảnh
mà trong đó mọi thứ lăn tăn gợn sóng và tan biến mất, như nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.