TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 134

cô, cô không sợ hãi. Ngoài ra, cô biết, ngay khi cô bước vào phòng, rằng
phép mầu đã xảy ra; cô đã khoác lên người màn sương mù óng vàng của
mình. Đôi khi cô có nó; đôi khi không. Cô không bao giờ biết vì sao nó đến
hay vì sao nó đi, hay cô có nó cho tới khi bước vào phòng hay không và rồi
cô biết ngay lập tức bởi cái cách một người đàn ông nào đó nhìn cô. Vâng,
đêm nay cô có nó, thật tuyệt vời; cô biết điều đó bởi cái cách ông Ramsay
bảo cô không phải là một cô ngốc. Cô ngồi phía sau ông, mỉm cười.

Vậy hẳn là nó đã xảy ra, bà Ramsay nghĩ; chúng đã đính hôn. Và trong
khoảnh khắc bà cảm thấy điều mà bà không bao giờ muốn cảm nhận lại
thêm lần nữa - sự ghen tị. Vì ông ấy, chồng bà, cũng cảm nhận được nó - sự
rạng rỡ của Minta; ông thích các cô gái này, những cô gái tóc đỏ hung óng
ánh này, với một thứ gì đó bay bổng, một thứ gì đó hơi hoang dã và khinh
suất ở họ, những kẻ không “tự cạo trọc đầu của họ”, không “èo uột”, như
ông đã nói về Lily Briscoe tội nghiệp. Có một phẩm chất nào đó mà bà
không có, một nét huy hoàng nào đó, một sự phong nhiêu nào đó, đã hấp
dẫn ông, làm ông thích thú, khiến cho ông xem những cô gái như Minta là
những cô gái đáng yêu nhất. Họ có thể cắt tóc cho ông, thắt bím cho ông,
hay cắt ngang công việc của ông, réo gọi ông (bà đã nghe thấy), “Tới đây
nào, ông Ramsay, bây giờ đã tới lượt chúng ta đập lại họ,” và ông đi ra để
chơi quần vợt.

Nhưng thật ra bà không ghen, chỉ là, thỉnh thoảng, khi bà tự ép mình nhìn
vào gương, một chút xíu bực bội rằng bà đã già đi, có lẽ, do lỗi của chính
bà. (Tờ hóa đơn cho ngôi nhà kính và tất cả những thứ còn lại của nó.) Bà
biết ơn họ vì đã chế giễu ông. (“Hôm nay ông đã hút mấy tẩu thuốc rồi, ông
Ramsay?” vân vân), cho tới khi dường như ông trở thành một chàng trai trẻ;
một người đàn ông rất hấp dẫn phụ nữ, không gánh nặng, không oằn vai
xuống bởi sự vĩ đại của những công việc và những nỗi u sầu nhân thế, của
danh vọng hay thất bại của ông, lại trở thành như lần đầu bà biết ông, gầy
gò nhưng hào hoa phong nhã; giúp bà bước ra khỏi con thuyền, bà nhớ; với
những cung cách vui tươi, như thế đó (bà nhìn ông, còn ông, trẻ trung một
cách đáng kinh ngạc, đang trêu cợt Minta). Về phần bản thân bà - “Đặt nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.