TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 143

chịu (và bà biết ông Ramsay đang bắt đầu cảm thấy khó chịu); và muốn ai
đó thốt lên, Ồ, nhưng tác phẩm của ông sẽ tồn tại, ông Ramsay ạ, hoặc một
câu đại loại thế. Lúc này, ông bộc lộ sự khó chịu một cách rất rõ ràng khi
nói, với đôi chút bực tức, rằng, dù sao đi nữa, Scott (hay là Shakespeare?)
sẽ tồn tại trong suốt đời mình. Ông nói điều đó với vẻ bực dọc. Mọi người,
bà nghĩ, đều cảm thấy hơi không thoải mái mà không biết vì sao. Thế rồi
Minta Doyle, người có bản năng tốt đẹp, nói một cách tháu cáy, vô lý, rằng
cô ta không tin rằng có bất cứ một ai thật sự thích đọc Shakespeare. Ông
Ramsay dứt khoát bảo (nhưng tâm trí ông đã lại bỏ đi xa) rằng có rất ít
người thích nó nhiều như họ nói. Nhưng, ông nói thêm, dù sao đi nữa cũng
có một số vở kịch có phẩm chất đáng kể, và bà Ramsay thấy rằng dù sao thì
mọi chuyện sẽ ổn ở thời điểm này; ông ấy sẽ cười chế giễu Minta, và cô ta,
bà Ramsay thấy, nhận ra sự nôn nao cực độ của ông ấy về bản thân mình, và
sẽ, theo cách riêng của cô, khi thấy rằng ông ấy được quan tâm tới, ca ngợi
ông ấy, bằng cách này hay cách khác. Nhưng bà ước rằng điều đó sẽ là
không cần thiết: có lẽ chính do lỗi của bà mà điều đó trở nên cần thiết. Dù
sao thì lúc này bà được tự do để lắng nghe những gì Paul Rayley đang cố
nói, về những cuốn sách mà người ta đã đọc khi còn bé. Chúng tồn tại, anh
ta nói. Anh ta đã đọc một số tác phẩm của Tolstoi

[29]

ở trường. Có một cuốn

anh ta luôn nhớ, nhưng anh ta đã quên mất cái tựa. Những cái tên Nga thật
không thể nhớ nổi, bà Ramsay bảo. “Vronsky,” Paul nói. Anh ta nhớ nó vì
anh ta luôn nghĩ rằng nó là một cái tên đẹp đối với một gã bất lương.
“Vronsky,” bà Ramsay nói; “Ồ, ANNA KARENINA,” nhưng điều đó
không đưa họ đi xa cho lắm; những cuốn sách không phải là sở trường của
họ, nhưng tất cả đã rối tung lên, Tôi nói có đúng không nhỉ? Tôi có tạo
được ấn tượng tốt không nhỉ? nói cho cùng, người ta biết nhiều về chính
mình hơn là về Tolstoi, trong khi, điều Paul đã nói là về một sự kiện, đơn
giản là vậy, không phải về bản thân anh ta, không gì khác. Như tất cả những
người ngốc nghếch, anh ta có một chút khiêm tốn, một sự quan tâm tới điều
mà bạn đang cảm nhận, ít ra đó là một trong những nét mà bà thấy hấp dẫn.
Bây giờ anh ta đang suy nghĩ, không về bản thân anh ta hay về Tolstoi, mà
là, bà có thấy lạnh hay không, bà có cảm thấy một cơn gió lùa, bà có muốn
một quả lê không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.