TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 144

Không, bà nói, bà không muốn một quả lê. Thật sự bà đã theo dõi dĩa trái
cây (mà không nhận ra điều đó) một cách ghen tị, hy vọng rằng sẽ không có
ai sờ tới nó. Ánh mắt bà đã lướt qua lại giữa những đường cong và bóng đổ
của mấy thứ trái cây, giữa màu tím phong phú của những quả nho phía
dưới, rồi lại lướt lên cái chóp giống như sừng của cái vỏ sò, tạo thành một
màu vàng ruộm nổi lên trên màu tím mọng, một nét cong nổi lên trên đường
tròn, không hề biết vì sao bà lại nhìn như thế, hoặc vì sao mỗi lần bà làm
như thế, bà cảm thấy càng lúc càng thanh thản; cho tới khi, ồ, thật đáng tiếc
nếu họ làm điều đó - một bàn tay đưa ra, cầm lấy một quả lê, và phá hỏng
toàn bộ mọi thứ. Bà nhìn Rose với niềm thông cảm. Bà nhìn Rose đang
ngồi giữa Jasper và Prue. Thật lạ lùng khi một đứa trẻ lại làm được điều đó!

Thật lạ lùng khi nhìn chúng ngồi đó, xếp thành hàng, lũ trẻ của bà, Jasper,
Rose, Prue, Andrew, hầu như im lặng, nhưng có một câu chuyện đùa nào đó
của riêng chúng đang tiếp diễn, bà đoán, từ đôi môi mấp máy của chúng.
Đây là một cái gì đó hoàn toàn cách biệt với mọi thứ khác, một cái gì đó mà
chúng tích trữ để cười to với nhau trong phòng chúng. Đó không phải là về
cha của chúng, bà hy vọng. Không, bà nghĩ là không. Là điều gì vậy, bà tự
hỏi, hơi buồn phiền, vì với bà dường như chúng sẽ cười rộ lên khi bà không
có mặt ở đó. Có tất cả những thứ đang tích tụ phía sau những gương mặt
khép kín, lặng lẽ như mặt nạ đó, vì chúng không hòa nhập một cách dễ
dàng; chúng như những người quan sát, những giám định viên, hơi cao hơn
hoặc tách biệt khỏi những người lớn. Nhưng khi nhìn Prue tối nay, bà thấy
bây giờ điều này không hoàn toàn đúng về nó. Nó chỉ mới bắt đầu, mới
chuyển động, mới đi xuống. Ánh nến nhạt nhòa rọi lên gương mặt nó, như
thể tương phản lại sự rực rỡ của Minta, một sự kích động nào đó, một trạng
thái dự phòng về hạnh phúc đã phản chiếu lại trong nó, như thể vầng thái
dương ái tình của những người đàn ông và những người phụ nữ đang ló
dạng từ mép tấm khăn trải bàn, và không hề biết đó là gì, Prue cúi người về
phía nó và chào nó. Prue vẫn tiếp tục nhìn Minta, một cách e thẹn, nhưng tò
mò, khiến bà Ramsay nhìn từ người này sang người kia và nói, thầm nhủ
với Prue trong đầu, Một ngày nào đó con sẽ hạnh phúc như cô ấy. Con sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.