TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 149

một nhận thức về sự chuyển động. Tất cả phải nằm trong vòng trật tự. Bà
phải có quyền đó và quyền đó, bà nghĩ, chấp nhận một cách vô tình phẩm
giá của sự lặng lẽ của cây du. Và giờ đây một lần nữa tầng cao của những
nhánh du dâng lên (như mũi của một con tàu nhô lên trên một lượn sóng)
khi có một cơn gió thổi ào qua. Trời lộng gió (bà đứng một lát để nhìn ra).
Trời lộng gió khiến đôi lúc những chiếc lá quét sượt qua một vì sao, và
chính bản thân những vì sao dường như cũng đang lay động, lung linh và cố
tỏa sáng lập lòe giữa những rìa nhánh lá. Vâng, điều đó đã được thực hiện
xong, đã hoàn tất; và giống như mọi thứ đã hoàn tất, trở nên nghiêm trang.
Lúc này khi người ta nghĩ tới nó, gạt bỏ đi cuộc chuyện trò cà riềng cà tỏi
và cảm xúc, dường như nó đã luôn là vậy, chỉ được biểu lộ ra vào lúc này
và như thế đó, đẩy mọi thứ về trạng thái vững bền. Cho dù họ sống đến bao
lâu, bà nghĩ, họ cũng sẽ tiếp tục quay trở lại với cái đêm này; vầng trăng
này; cơn gió này; ngôi nhà này: và cả với bà nữa. Ý nghĩ này làm bà khoan
khoái vì nó điểm đúng vào chỗ nhạy cảm nhất của bà, khi nghĩ trái tim của
họ quanh co ngoắt ngoéo biết bao, bất kể họ sống bao lâu, bà cũng sẽ se sợi
chỉ hồng; và này, và này, và này, bà nghĩ, bước lên cầu thang, cười lớn,
nhưng một cách đáng yêu, với chiếc ghế sofa ở đầu cầu thang (của mẹ bà),
với cái ghế xích đu (của cha bà); với tấm bản đồ quần đảo Hebrides. Tất cả
những thứ đó sẽ hồi sinh trở lại trong cuộc đời của Paul và Minta; “vợ
chồng nhà Rayley” bà thử nhẩm lại cái tên mới; và cảm nhận, với bàn tay
đặt trên nắm đấm cửa phòng lũ trẻ, sự hòa đồng cảm giác với những người
khác mà cảm xúc mang lại đó, như thể những bức vách tường trở nên mỏng
manh đến nỗi trên thực tế tất cả chỉ cùng chung một dòng (đó là một cảm
giác khuây khỏa và hạnh phúc), và những chiếc ghế, những cái bàn, những
tấm bản đồ, là của bà, là của họ, của ai không phải là điều quan trọng, và
Paul và Minta sẽ thực hiện nó khi bà đã chết.

Bà thận trọng xoay nắm đấm cửa để nó không kêu lên cọt kẹt, và bước vào,
hơi mím nhẹ đôi môi, như để tự nhắc nhở rằng bà không được nói lớn tiếng.
Nhưng ngay khi bước vào phòng bà nhận thấy, với sự bực mình, rằng sự
thận trọng của bà là không cần thiết. Lũ trẻ chưa ngủ. Đây là điều đáng bực
nhất. Mildred cần cẩn thận hơn. Kia là thằng James đang tỉnh rụi và con bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.