TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 158

bất ngờ; bà giữ nó trong đôi bàn tay, đẹp đẽ và hữu lý, trong trẻo và toàn
vẹn, đây - bài thơ sonnet.

Nhưng bà cũng nhận thấy chồng bà đang nhìn bà. Ông ấy đang mỉm cười
với bà, một cách giễu cợt, như thể ông đang chế nhạo bà một cách nhẹ
nhàng về việc ngủ gật trong ánh ngày rộng mở, nhưng cùng lúc đó ông
đang thầm nghĩ, Cứ đọc tiếp đi. Bây giờ bà không có vẻ buồn bã nữa, ông
nghĩ. Và ông tự hỏi, bà đang đọc cái gì, và phóng đại sự thiếu hiểu biết, sự
giản dị của bà lên, vì ông thích nghĩ rằng bà không thông minh, không có
chút kiến thức sách vở nào. Ông tự hỏi không biết bà có hiểu những gì mình
đang đọc hay không. Có lẽ không, ông nghĩ. Bà xinh đẹp lạ lùng. Dường
như với ông vẻ đẹp của bà đang tăng lên, nếu điều đó có thể xảy ra.

Nhưng trời đông dường thinh lặng, và em xa khuất

Ta đã đùa vui với những điều này như với bóng hình em,

[34]

bà kết thúc.

“Sao hả?” bà nói, mơ màng vọng lại nụ cười của ông, ngẩng lên từ cuốn
sách.

Ta đã đùa vui với những điều này như với bóng hình em,

bà lẩm bẩm, đặt cuốn sách lên bàn.

Chuyện gì đã xảy ra, bà tự hỏi khi cầm món đồ đan lên, kể từ lúc bà nhìn
thấy ông ngồi một mình? Bà nhớ tới việc trang điểm; và việc nhìn thấy
vầng trăng; Andrew đã đưa dĩa của nó lên quá cao trong bữa ăn; nỗi phiền
muộn bởi điều William đã nói; những con quạ trên mấy thân cây; cái ghế
sofa ở đầu cầu thang; lũ trẻ còn thức; Chalres Tansely đang đánh thức
chúng với việc đánh rơi sách của anh ta - ồ, không, bà đã tự tưởng tượng ra
điều đó; và việc Paul có một cái túi da linh dương để dựng đồng hồ. Bà sẽ
nói chuyện nào với ông đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.