TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 183

Cuối cùng, sau những ngày lao khổ trong nhà, cắt cỏ và đào xới bên ngoài,
họ tháo những tấm khăn lau khỏi mấy cánh cửa sổ, khép chúng lại, tra chìa
khóa vào khắp cả nhà; cửa trước cũng được đóng sầm lại; mọi việc đã xong
xuôi.

Và giờ đây, như thể việc lau chùi quét dọn và cắt xén cỏ đã nhấn chìm nó
đi, giai điệu mơ hồ ấy lại cất lên, cái thứ âm nhạc liên miên không dứt mà lỗ
tai thoáng nắm bắt được nhưng rồi lại để nó rụng rơi đi ấy; một tiếng chó
sủa, một tiếng cừu be be; rải rác không đều, miên man chẳng dứt, thế nhưng
theo cách nào đó lại có quan hệ với nhau; tiếng vo ve của một côn trùng,
tiếng lao xao của cỏ đã cắt, không tách rời nhưng theo cách nào đó lại phụ
thuộc vào nhau; tiếng bay o o của một con bọ hung, tiếng cót két của một
cái bánh xe, lớn, nhỏ, nhưng lại liên quan với nhau một cách bí ẩn; những
âm thanh mà lỗ tai gắng sức gắn lại chúng lại với nhau và luôn luôn mấp
mé với sự hài hòa, nhưng chúng không bao giờ được hoàn toàn nghe thấy,
không bao giờ hài hòa trọn vẹn, và rốt cuộc, vào chiều tối, những âm thanh
đó lần lượt nối tiếp nhau lịm tắt, sự hài hòa chựng lại, và thinh lặng buông
xuống. Với ánh hoàng hôn những đường nét rõ rệt mất đi, và như sương mù
đang dâng lên, lặng lẽ giăng giăng, lặng lẽ lan trải, cơn gió hiện ra; thế giới
nhẹ nhàng thả lỏng thân hình và nằm xuống ngủ, tối tăm không chút ánh
sáng nào, ngoại trừ màu xanh thấm đẫm qua màn lá, hay ánh nhợt nhạt trên
những bông hoa trắng trong luống hoa bên cửa sổ.

[Một xế chiều tháng 9, Lily Briscoe nhờ người mang hành lý của mình tới
ngôi nhà. Ông Carmichael cũng tới trên cùng một chuyến tàu.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.