TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 187

Thật ra thì người ta phải gửi cái gì ra ngọn hải đăng! Vào bất kỳ lúc nào
khác Lily hẳn có thể đề nghị một cách hợp lý các thứ như trà, thuốc lá và
những tờ báo. Nhưng dường như sáng nay mọi thứ đều kỳ quặc khác
thường đến nỗi một câu hỏi như câu hỏi của Nancy - Phải gửi cái gì ra ngọn
hải đăng? - cũng mở tung những cánh cửa tâm trí đang đu đưa qua lại và
khiến cho người ta cứ phải hỏi một cách ngớ ngẩn, Phải gửi cái gì đây? Phải
làm cái gì đây? Nói cho cùng, vì sao người ta lại ngồi ở đây chứ?

Ngồi một mình (vì Nancy lại đã đi ra ngoài) giữa những ly tách sạch sẽ trên
cái bàn dài, cô cảm thấy bị cắt lìa khỏi những người khác, và chỉ có thể tiếp
tục ngắm nhìn, tự hỏi. Ngôi nhà này, nơi chốn này, buổi sáng này, tất cả
dường như đều xa lạ đối với cô. Cô cảm thấy ở đây cô chẳng có mối gắn bó
nào, chẳng có một mối liên quan nào với nó, bất cứ điều gì có thể xảy ra, và
bất cứ điều gì đã xảy ra, một bước chân ở bên ngoài, một giọng nói cất lên
(“Nó không có ở trong tủ, nó nằm ở đầu cầu thang,” ai đó đang kêu lên) đều
là một câu hỏi, như thể mối liên kết thường ngày ràng buộc mọi sự vật lại
với nhau đã bị cắt đứt, và chúng bị trôi giạt bềnh bồng khắp nơi này nơi
khác. Thật vô mục đích, thật hỗn độn, thật phi thực tế, cô vừa nghĩ vừa nhìn
vào tách cà phê đã cạn. Bà Ramsay đã chết; Andrew đã bị giết chết; Prue
cũng đã chết - dù cô lặp lại mãi, những điều này cũng không gợi lên trong
cô một cảm giác nào. Và tất cả chúng tôi đã tề tựu với nhau trong một ngôi
nhà như thế này, vào một buổi sáng như thế này, cô nói, nhìn ra ngoài cửa
sổ. Đó là một ngày đẹp trời yên tĩnh.

Đột nhiên ông Ramsay ngẩng đầu lên khi bước ngang qua và nhìn thẳng
vào cô với tia mắt dại cuồng của một kẻ quẫn trí thế nhưng rất sắc sảo, như
thể ông ta đã nhìn thấy bạn, trong một giây, lần đầu tiên, mãi mãi; và cô vờ
như đang uống tách cà phê đã cạn của mình để trốn khỏi ánh mắt của ông ta
- để thoát khỏi sự đòi hỏi của ông ta, để gạt sang bên thêm giây lát nữa cái
nhu cầu khẩn thiết ấy. Ông ta lắc đầu với cô, và bước tiếp (“Đơn độc,” cô
nghe ông ta nói, “bỏ mạng,” cô nghe ông ta nói) và hệt như mọi thứ khác
trong buổi sáng lạ lùng này, những lời đó trở thành những biểu tượng, tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.