TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 189

hỗn độn tới gần. Cô không thể vẽ. Cô khom người xuống, cô quay lưng đi;
cô nhặt miếng giẻ này lên; cô nặn ống màu kia ra. Nhưng tất cả những gì cô
làm đều nhằm mục đích né tránh ông ta trong giây lát. Ông ta khiến cô
chẳng thể làm được việc gì hết. Vì nếu cô cho ông ta một cơ hội nhỏ nhất,
nếu ông ta thấy cô rảnh rang trong giây lát, nhìn về phía ông trong giây lát,
ông ta sẽ tới gần cô, thốt lên, như ông ta đã nói đêm qua, “Cô sẽ thấy chúng
tôi đã đổi thay nhiều.” Đêm qua ông ta đã đứng lên, dừng lại trước mặt cô,
và nói như thế. Tất cả bọn chúng ngồi, nhìn đăm đăm và câm lặng, sáu đứa
trẻ mà họ từng gọi là những vị vua và những hoàng hậu của nước Anh - Đỏ,
Xinh, Xấu tính, Tàn nhẫn - cô cảm thấy chúng giận dữ thế nào dưới lớp vỏ
lặng im đó. Bà già Beckwith tốt bụng đã nói một câu gì đó hợp tình hợp
cảnh. Nhưng đó là một ngôi nhà chứa đầy những niềm đam mê không có
chút dây mơ rễ má gì với nhau - cô đã cảm nhận điều đó suốt buổi chiều tối.
Và trên chóp đỉnh của sự hỗn độn này ông Ramsay đã đứng lên, cầm chặt
tay cô và nói: “Cô sẽ thấy chúng tôi đã đổi thay nhiều” và chẳng ai trong số
chúng nhúc nhích hay nói gì; mà chỉ ngồi đó như thể chúng buộc phải để
cho ông ta nói thế. Chỉ có James (hẳn nhiên là Kẻ hay sưng sỉa) cau mày
nhìn ngọn đèn dầu; còn Cam thì cuộn chiếc khăn tay quanh ngón tay nó.
Rồi ông ta nhắc chúng rằng ngày mai họ sẽ đi ra ngọn hải đăng. Chúng phải
có mặt sẵn sàng, trong sảnh, vào lúc bảy giờ ba mươi. Rồi khi đã đặt tay lên
cửa ông ta dừng lại; ông ta quay sang chúng. Chúng có muốn đi không? ông
ta hỏi. Nếu chúng dám bảo rằng Không (ông ta có một lý do nào đó để
mong muốn điều đó) hẳn ông ta sẽ tự gieo người một cách bi thảm về phía
sau, vào lòng nước đắng của nỗi niềm tuyệt vọng. Ông ta rất có tài với kiểu
đóng kịch như thế. Trông ông ta giống như vị vua bị lưu đày. James nói Có
một cách gan lỳ. Cam ấp úng một cách khốn khổ. Vâng, ồ, vâng, cả hai đứa
chúng nó sẽ sẵn sàng, chúng nói. Và điều này khiến cô thấy khó chịu, chính
đây mới là một tấn thảm kịch - chứ không phải những tấm vải liệm, cát bụi,
áo tang; nhưng trẻ con bị ép buộc, tinh thần chúng yếu mềm. James mười
sáu tuổi, còn Cam, mười bảy, có lẽ thế. Cô đã nhìn quanh tìm một ai đó
không có mặt, có lẽ là bà Ramsay. Nhưng chỉ có bà Beckwith tốt bụng đang
lật những bức phác họa của cô dưới ánh đèn. Thế rồi, mệt mỏi, tâm trí cô
vẫn tiếp tục dâng lên hạ xuống cùng biển cả, những mùi vị của những nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.