TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 188

viết chúng ra trên khắp những bức tường xanh xám. Giá mà cô có thể đặt
chúng lại bên nhau, cô cảm thấy, viết chúng ra thành một câu nào đó, hẳn
cô sẽ có thể đi tới chân lý của mọi sự vật. Ông già Carmichael nhẹ nhàng
bước vào phòng, lấy cà phê cho mình, rồi lại cầm tách cà phê đi ra ngoài để
ngồi trong ánh nắng. Sự phi thực tế thật đáng sợ; nhưng nó cũng vô cùng
phấn khích. Sẽ đi ra ngọn hải đăng. Nhưng người ta phải gửi cái gì ra ngọn
hải đăng? Bỏ mạng. Đơn độc. Ánh đèn xanh xám trên bức tường đối diện.
Những khoảng không gian trống vắng. Những thứ này là một số thứ trong
các bộ phận, nhưng làm sao để gắn chúng lại với nhau? cô tự hỏi. Như thể
bất cứ một sự gián đoạn nào đó cũng có thể phá vỡ cái hình dáng mong
manh mà cô đang xây dựng trên chiếc bàn, cô quay lưng về phía cửa sổ để
ông Ramsay không nhìn thấy mặt cô. Cô phải chạy trốn tới một nơi nào đó,
được yên thân ở một nơi nào đó. Đột ngột cô sực nhớ ra. Cách đây mười
năm trước, khi cô đang ngồi đó đã từng có một hình vẽ nhánh cây hay chiếc
lá trên tấm khăn trải bàn, và cô đã nhìn nó trong một khoảnh khắc mang
tính phát hiện. Đã từng có một rắc rối về cảnh nền phía trước của một bức
tranh. Phải dời cái cây vào giữa, cô đã nói thế. Cô đã chẳng bao giờ hoàn
thành bức tranh đó. Cô sẽ vẽ bức tranh đó ngay bây giờ. Nó đã khuấy động
tâm trí cô suốt bao năm qua. Những bức tranh của cô ở đâu? cô tự hỏi. Phải,
những bức tranh của cô. Đêm qua cô đã để chúng lại trong sảnh. Cô sẽ bắt
tay vào việc ngay lập tức. Cô nhanh nhẹn đứng lên, trước khi ông Ramsay
quay lại.

Cô tự lấy cho mình một cái ghế đẩu. Cô cắm cái giá vẽ lên rìa bãi cỏ, không
quá gần chỗ ông Carmichael, với những cử động chính xác của một cô gái
già. Phải, mười năm trước cô cũng đã đặt cái giá vẽ chính xác ở chỗ này.
Kia là bức tường; hàng giậu, thân cây. Vấn đề là một mối quan hệ nào đó
giữa những khối hình đó. Cô đã cưu mang nó trong tâm trí suốt bấy nhiêu
năm qua. Dường như giải pháp cho cô đã xuất hiện rồi; giờ đây cô biết cô
muốn làm gì.

Nhưng với ông Ramsay đang đi về phía cô, cô không thể làm gì cả. Mỗi lần
ông ta tới gần - ông ta đang đi qua lại trước sân hiên - sự đổ vỡ tới gần, sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.