TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 191

Tất cả đều khô cằn: tất cả đều héo úa: tất cả đã được sử dụng. Lẽ ra họ
không nên mời cô; lẽ ra cô không nên tới. Người ta không thể lãng phí thời
gian ở cái tuổi bốn mươi tư, cô nghĩ. Cô ghét chơi đùa với công việc vẽ
tranh. Một chiếc cọ, một vật rất phụ thuộc trong một thế giới đầy xung đột,
điêu tàn, hỗn độn - là thứ mà người ta không chơi đùa với nó, thậm chí một
cách cố tình: cô ghét cay ghét đắng nó. Nhưng ông ta đã ép cô. Cô sẽ không
chạm tới tấm vải của mình, dường như ông ta nói thế khi đang hướng về
phía cô, cho tới khi cô cho tôi điều mà tôi muốn ở cô. Ông ta đây rồi, một
lần nữa tới gần sát cô, một cách tham lam, điên cuồng. Được, Lily nghĩ
trong nỗi tuyệt vọng, buông thỏng bàn tay phải xuống hông, sẽ đơn giản
hơn khi cứ để mặc cho nó trôi qua. Chắc chắn cô có thể mô phỏng từ ký ức
cái ánh sáng rạng rỡ, sự hân hoan vô bờ bến, sự tự đầu hàng mà cô từng
nhìn thấy trên gương mặt của rất nhiều người phụ nữ (chẳng hạn, trên nét
mặt của bà Ramsay) khi chúng sáng bừng lên trong một trạng thái mê ly
của niềm đồng cảm, của niềm vui đối với sự tưởng thưởng mà họ nhận
được vào một dịp như thế này - cô có thể nhớ vẻ mặt của bà Ramsay - dù cô
không thể hiểu nguyên nhân của nó, rõ ràng nó đã trao tặng cho họ niềm
hạnh phúc tối cao nhất mà bản chất con người có thể dung nạp. Ông ta đây
rồi, đang dừng lại bên cạnh cô. Cô sẽ cho ông ta thứ mà cô có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.