TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 193

nghiệp bị mắc lao hạch ở hông, con trai của người gác hải đăng. Ông thở
dài một cách thâm trầm. Ông thở dài một cách đầy ý nghĩa. Tất cả những gì
Lily muốn là dòng nước lũ khổ đau này, cơn đói khát vô độ đối với sự cảm
thông này, sự đòi hỏi cô phải hoàn toàn tự đầu hàng ông ta này - và thậm
chí khi đó ông ta cũng có đủ những nỗi buồn để buộc cô phải cung ứng mãi
- sẽ lìa bỏ cô, sẽ chệch sang hướng khác (cô vẫn tiếp tục nhìn về phía ngôi
nhà, hy vọng có một sự can thiệp) trước khi nó cuốn trôi cô theo dòng chảy
của nó.

“Những chuyến đi như thế,” ông Ramsay nói, đưa ngón chân cái di di lên
mặt đất, “rất chi là cực nhọc.” Lily vẫn không nói gì. (Cô ta là một gốc cây,
cô ta là một tảng đá, ông tự nhủ với mình.) “Chúng rất đỗi mệt mỏi,” ông
nói và nhìn, với một ánh nhìn yếu ớt, vào đôi bàn tay đẹp của mình, khiến
cô thấy buồn nôn (ông ta đang đóng kịch, cô cảm thấy, cái con người vĩ đại
này đang diễn xuất). Thật là kinh khủng, thật là sỗ sàng. Bọn trẻ sẽ không
bao giờ đến hay sao, cô tự hỏi, vì cô không thể gánh chịu nổi gánh nặng
buồn thương to lớn này, không thể chống đỡ nổi những tầng tầng lớp lớp
khổ đau trĩu nặng này thêm một phút giây nào nữa (ông ta đã khoác lên một
bộ tịch cực kỳ bi đát; thậm chí ông ta còn hơi lảo đảo một chút khi đứng
đó.)

Cô vẫn không thể nói được gì; dường như toàn bộ chân trời đã quét đi sạch
trơn những đối tượng để nói; cô chỉ có thể cảm nhận, một cách kinh ngạc,
khi ông Ramsay đứng đó, rằng cái nhìn chăm chú của ông ta dường như đã
rơi một cách buồn thảm ra sao lên lớp cỏ ngập nắng và làm cho nó bạc màu
đi, và buông trùm một lớp màn nhiễu đen lên trên hình dáng hồng hào, gà
gật và hoàn toàn thỏa mãn của ông Carmichael, người đang đọc một cuốn
tiểu thuyết Pháp trên một cái ghế xếp, như thể một sự tồn tại đang phô
trương những phong dật của nó như thế trong một thế giới đau thương đủ
để khơi gợi lên những ý nghĩ ảm đạm nhất. Cô nhìn ông ta, dường như ông
đang nói, hãy nhìn tôi đây này; và thật ra, trong suốt thời gian đó ông đang
cảm thấy, Hãy nghĩ tới tôi, hãy nghĩ tới tôi. Ôi chao, giá mà cái thân hình to
lớn đó có thể lướt qua chỗ họ, Lily ao ước; giá mà lúc nãy cô chỉ cắm cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.