TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 194

giá vẽ của mình cách ông ấy chừng một hai thước Anh thôi; một người đàn
ông, bất kỳ người đàn ông nào, phải khống chế sự tuôn trào này, ngăn chặn
những lời than van này. Là một phụ nữ, cô đã khơi gợi ra cảnh tình kinh
khủng này; là một phụ nữ, lẽ ra cô phải biết cách xử lý nó. Thật là mất thể
diện, về mặt giới tính, khi cứ đứng đó lặng câm. Người ta nói - người ta đã
nói gì nhỉ? - Ồ, ông Ramsay! Ông Ramsay thân mến! Đó là điều mà mẫu
người như vị phu nhân già Beckwith sẽ nói ngay lập tức, một cách hợp tình
hợp cảnh. Nhưng, không. Họ đứng đó, tách biệt khỏi phần còn lại của thế
gian. Cảm xúc thương thân trách phận mênh mông của ông ta và sự đòi hỏi
được cảm thông của ông ta đổ tuôn và trải rộng ra trong những vũng nước
dưới chân họ, và tất cả những gì cô đã làm, cô là một kẻ tội lỗi đáng
thương, là kéo mép váy của mình sát hơn vào hai mắt cá chân để không bị
ướt. Cô đứng đó trong lặng im tuyệt đối, nắm chặt cây cọ vẽ của mình.

Không thể nào có đủ lời để ca tụng đất trời! Cô nghe thấy có tiếng ồn trong
nhà. Hẳn là James và Cam sắp ra tới. Nhưng, như thể biết rằng thời gian của
mình đang thu ngắn lại, ông Ramsay cố trút lên hình dáng lẻ loi của cô cái
áp lực lớn lao của nỗi đau đã tập trung lại của ông; tuổi tác của ông; sự
mong manh yếu đuối của ông; sự cô quạnh của ông. Đột nhiên, đang lắc lắc
đầu một cách nôn nóng trong cơn bực dọc - vì nói cho cùng, người phụ nữ
nào có thể cưỡng lại ông? - ông nhận ra rằng dây ủng của ông chưa cột lại.
Đó là một đôi ủng đáng chú ý, Lily nghĩ, nhìn xuống chúng: có những hình
chạm khắc, to lớn; như mọi thứ ông Ramsay mang khoác trên người, từ
chiếc cà vạt mòn xơ xác cho tới cái áo khoác chỉ còn phân nửa số nút, hiển
nhiên là của chính ông ta. Cô có thể nhìn thấy chúng bước vào phòng ông
ta, thể hiện sự bi ai, cáu kỉnh, xấu tính, mê hoặc, trong khi ông vắng mặt.

“Một đôi ủng thật đẹp!” cô kêu lên cảm thán. Cô thấy xấu hổ với chính
mình. Ca ngợi đôi ủng của ông ta trong khi ông ta yêu cầu cô an ủi linh hồn
của mình; khi ông ta đã đưa ra cho cô thấy đôi bàn tay rướm máu, trái tim
tan nát của ông ta, và van cầu cô thương hại chúng, cô lại thốt lên một cách
vui vẻ, “A, nhưng ông mang một đôi ủng thật đẹp!” Xứng đáng, cô biết, và
cô ngẩng lên, mong đợi sẽ nhận được một tiếng gầm đột ngột đầy cáu gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.