TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 196

Nhưng vì sao chúng lại đi tới với cái vẻ như thế? Cô không thể không cảm
thấy bực chúng; hẳn là chúng có thể tới một cách vui tươi hơn; chúng có thể
cho ông ta cái mà bây giờ khi chúng xuất hiện cô sẽ không còn cơ hội để
cho ông ta nữa. Vì cô cảm thấy một sự trống rỗng đột ngột; một tâm trạng
thất vọng. Cảm nhận của cô đã đến quá muộn; nó đã sẵn sàng; nhưng ông ta
không còn cần nó nữa. Ông đã trở thành một người đàn ông rất chững chạc,
rất tôn quý, một người không cần gì ở cô hết. Cô cảm thấy mất mặt. Ông ta
đeo một cái ba lô trên vai. Ông ta chia các gói ra - có một số gói được cột
lại một cách sơ sài trong giấy nâu. Ông ta trao cho Cam một cái áo choàng.
Ông ta có mọi dáng vẻ của một vị chỉ huy đang chuẩn bị cho một cuộc viễn
chinh. Thế rồi ông ta quay lưng dẫn đường với bước chân vững chắc đúng
kiểu nhà binh, với đôi ủng tuyệt diệu đó và những cái gói bọc giấy nâu trên
vai, đi xuống con đường mòn với bọn trẻ theo sau. Trông như thể định
mệnh đã hiến dâng chúng cho một sự nghiệp trang nghiêm, và chúng lên
đường, vẫn còn đủ trẻ để tuân theo sự dẫn dắt của cha chúng, một cách phục
tùng, nhưng nét nhợt nhạt trong mắt chúng khiến cô cảm thấy rằng chúng
đã im lặng gánh chịu một nỗi thống khổ nào đó vượt khỏi tuổi tác của
chúng. Cứ thế họ đi qua lề bãi cỏ, và với Lily, dường như cô đang quan sát
một đám diễu hành, được dẫn dắt bởi một áp lực cảm giác chung nào đó,
khiến cho nó, dù chệch choạc và loạng choạng, vẫn là một nhóm người có
ràng buộc với nhau và tạo cho cô một ấn tượng lạ lùng. Lịch sự, nhưng đầy
khoảng cách, ông Ramsay giơ tay lên chào cô khi họ đi qua.

Một gương mặt lạ lùng, cô nghĩ, ngay lập tức nhận ra rằng niềm cảm thông
mà cô không được yêu cầu cho đi đang khiến cô băn khoăn không biết nên
thể hiện ra sao. Điều gì khiến nó trở thành như thế? Sự suy tư, hết đêm này
sang đêm khác, cô cho là thế - về tính hiện thực của những cái bàn nhà bếp,
cô bổ sung thêm, nhớ tới cái biểu tượng mà có lần Andrew đã nói với cô khi
cô mơ hồ không rõ ông Ramsay suy tư về điều gì. (Cậu ấy đã bị một mảnh
đạn pháo giết chết ngay tại chỗ, cô sực nhớ ra.) Cái bàn ăn đó là một thứ gì
đó phi thực tế, chân phương; một thứ gì đó trần trụi, cứng, không có tính
trang trí. Nó chẳng có màu sắc nào cả; nó chỉ toàn là những cạnh và góc; nó
đơn giản một cách không thỏa hiệp. Nhưng ông Ramsay luôn dán mắt vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.