TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 199

chú ý của cô và làm cho cô nhớ cô là một người như thế nọ thế kia, có
những quan hệ thế nọ thế kia với mọi người, cô đã làm chủ lại bàn tay của
mình và nhấc cọ lên. Nó run rẩy một lúc giữa không trung trong một trạng
thái mê ly đau đớn nhưng phấn khích. Bắt đầu từ đâu? - vấn đề là đặt nhát
cọ đầu tiên ở điểm nào Một đường nét đặt lên bức vẽ sẽ đưa cô tới vô số
nguy cơ, tới những quyết định tức thời và không thể thay đổi. Tất cả những
gì có vẻ giản đơn trong ý tưởng ngay lập tức trở thành phức tạp trong thực
hành; vì những lượn sóng tự định hình cho chúng một cách đối xứng từ
đỉnh vách núi, nhưng đối với người đang bơi chúng bị phân tách bởi những
vịnh dốc và những mỏm đá ngầu bọt sóng. Tuy nhiên, cứ phải đánh liều;
nhát cọ đã được thực hiện.

Với một cảm giác lạ lùng về thể chất, như thể cô bị thúc ép phải bước lên
phía trước đồng thời phải lui lại phía sau, cô lia nhanh nhát cọ quyết định
đầu tiên. Chiếc cọ hạ xuống. Nó lấp lánh ánh nâu trên khung vải trắng, nó
để lại một vết chạy dài. Cô thực hiện nó lần thứ hai - lần thứ ba. Và cứ
ngưng nghỉ, chấm phá như thế, cô thủ đắc được một chuyển động nhịp
nhàng như nhảy múa, như thể những lúc ngưng nghỉ là một phần của giai
điệu và những nhát cọ khác, và tất cả đều gắn kết với nhau; cứ thế, dừng cọ,
đưa cọ một cách nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, cô vạch lên bức vẽ những nét
nâu bồn chồn rún rẩy nhưng cố định ngay sau khi chúng được dựng quanh
một khoảng không gian (cô cảm thấy nó lù lù tiến về phía cô. Ở dưới lòng
trũng của một lượn sóng cô nhìn thấy lượn sóng kế tiếp dựng lên ngày càng
cao hơn bên trên cô. Bởi lẽ còn có cái gì dữ dội hơn khoảng không gian đó
nữa? Cô lui lại để nhìn nó và thầm nghĩ, ở đây lại một lần nữa cô lại rút ra
khỏi những chuyện tầm phào, ra khỏi cuộc sống, ra khỏi cái cộng đồng
người để đối diện với tên cựu thù ghê gớm của mình - cái điều khác này,
chân lý này, hiện thực này đột nhiên xâm chiếm lấy cô, nổi lên lồ lộ ở phía
sau những ngoại diện và lôi cuốn sự chú ý của cô. Cô cảm thấy nửa phần
bất đắc dĩ nửa phần miễn cưỡng. Tại sao cứ phải luôn bị lôi kéo chứ? Tại
sao không rời bỏ trong thanh bình, để nói chuyện với ông Carmichael trên
bãi cỏ? Dẫu sao đi nữa đây cũng là một hình thức giao lưu thú vị. Những
đối tượng đáng tôn thờ khác đều hài lòng với sự tôn sùng; đàn ông, phụ nữ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.